Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2019] Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được phân công tác tại một cơ quan chính phủ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998, và bị sa thải năm 1999 chỉ vì kiên định đức tin của mình.

Khi gặp khó khăn về tài chính, tôi nhớ rằng cha mẹ tôi đã cất một khoản tiền vào trong một cái chăn khi họ kết hôn. Vì vậy, tôi đã lấy số tiền ra để đi mua thức ăn. Sau đó, tôi làm nghề bán hàng rong để kiếm sống.

Một lần, tôi bị người mua lừa trả hai tờ 200 tệ tiền giả. Số tiền này không nhỏ đối với tôi, vì vậy tôi đã ngồi khóc thút thít một mình. Tôi tự hỏi: “Mình đã làm gì sai? Tại sao mình lại gặp nhiều khó khăn như vậy?”

Sau đó, tôi đã đem chỗ tiền giả đó ra chợ mua hàng. Người bán hàng là một phụ nữ cao tuổi, và bà đã nhận số tiền của tôi. Đột nhiên, tôi sực tỉnh ra và tự hỏi chính mình: “Mình là ai? Mình là một đệ tử Đại Pháp! Sao mình có thể làm như vậy?”

Lập tức, tôi nói với bà: “Cháu xin lỗi, hai tờ tiền mà cháu vừa đưa cho bà là tiền giả. Để cháu đổi cho bà tờ khác.”

Tối hôm đó, tôi đến chơi nhà mẹ vợ. Lúc nấu cơm, tôi đã ném hai tờ tiền giả vào bếp đốt đi. Mẹ vợ nhìn thấy tôi làm vậy, bà nhận ra đó là tiền giả và rất ấn tượng với hành động của tôi.

Từ đó, bà cũng có nhận thức sâu hơn về Đại Pháp. Mỗi khi gặp ai, bà đều kể với họ rằng tôi là một người tốt, Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Bà thậm chí còn giúp tôi phân phát các tài liệu chân tướng về Đại Pháp.

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp mang lại lợi ích cho xã hội

Tám năm kể từ ngày tôi bị sa thải, tôi đã được đơn vị cũ gọi quay lại làm việc. Họ cần một người trung thực và đáng tin cậy. Mặc dù tôi đã bị cấm làm loại công việc này vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ vẫn giao việc cho tôi bởi họ rất tin tưởng tôi.

Trong quá trình làm việc, một số công ty luôn cố gắng tìm cách để hối lộ tôi vì họ biết rằng tôi không bao giờ nhận tiền. Tuy nhiên, theo thời gian, họ phát hiện rằng tôi không bị động tâm bởi lợi ích vật chất.

Họ nói: “Nếu mọi người ai cũng chân chính như anh, thì toàn bộ xã hội sẽ trở nên tốt hơn. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt! Chúng tôi thực sự rất ngưỡng mộ các anh!”

Coi nhẹ lợi ích vật chất và tiền bạc

Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Ở cơ quan, tôi làm việc rất chăm chỉ, và mọi người đều biết rằng thành công của những dự án quan trọng là nhờ có công sức của tôi. Thành tích của tôi rất xuất sắc. Tuy nhiên, vì tôi tu luyện Pháp Luân Công nên tôi chưa bao giờ được khen thưởng.

Một lần, cấp trên gặp tôi và nói rằng: “Vì tình huống này mà tôi không thể đề bạt anh, nhưng tôi sẽ nghĩ một cách khác để nâng cao chức danh cho anh.” Tôi nói cảm ơn ông. Tôi biết lý do tại sao tôi không được thăng chức hay khen thưởng. Nếu tôi để công ty làm giả một chút thông tin về mình, tôi sẽ không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, tôi là một đệ tử Đại Pháp, chiểu theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” làm người tốt, làm sao tôi có thể vì tư lợi mà làm việc giả dối?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/26/383213.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/13/176138.html

Đăng ngày 23-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share