Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2019] Phiên bản mới của nhạc luyện công đã được công bố, trong đó có bài công pháp số 2 – Pháp Luân Trang Pháp luyện 1 tiếng. Nó khá là thách thức đối với tôi, bởi vì luyện công trong nửa giờ đã khiến hai gót chân của tôi bị đau và làm tôi kiệt sức. Tôi cảm thấy bị choáng ngợp với bài công pháp số 2 luyện trong 1 tiếng và nghĩ: “Mình có thể làm được không?”

Một số học viên nói: “Sư phụ đã đẩy mạnh tịnh hóa thân thể cho chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể viên mãn mà không thực hiện nó?”

Tôi tự nhủ rằng tu tâm tính sẽ cho chúng ta mọi thứ và luyện công mà không tu tâm tính cũng không mang lại kết quả. Tôi biết đó là tôi lấy cớ để không luyện bài Pháp Luân Trang Pháp trong 1 giờ, nhưng tôi tự hỏi: “Nó có thực sự khó đến thế khi tiến thêm một bước không? Mình là một đệ tử Đại Pháp. Làm thế nào mình có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được? Mình có thể chắc chắn thành công nếu mình quyết tâm.” Mặc dù do dự, nhưng khởi đầu tôi đã có ý định mạnh mẽ để thực hiện phiên bản luyện công mới.

Nó nhắc nhở tôi về những giai đoạn khác nhau mà chúng ta phải trải qua trong tu luyện của mình. Nó tạo nên một khác biệt lớn giữa việc theo kịp tiến trình Chính Pháp và bị rớt lại phía sau.

Quyết định

Để khiến nhận định của mình có cơ sở, tôi tham chiếu tới vụ kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng cộng sản Trung Quốc. Làm sao mà việc kiện và không kiện Giang lại giống nhau được? Một học viên không thể đệ đơn kiện nếu học viên đó không buông bỏ sinh tử.

Có sự bất đồng ý kiến giữa các học viên. Một số nói rằng chúng tôi chắc chắn nên kiên họ Giang. Một số nói rằng chúng tôi nên đợi xem sao. Một số phản đối. Tôi do dự trong nhiều ngày.

Cảnh sát địa phương đã sách nhiễu tôi khá thường xuyên ngay cả trước vụ kiện. Tôi lo ngại rằng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đệ đơn kiện. Mặc dù do dự, tôi có ý định tiếp tục với vụ kiện. Sư phụ cũng đã khai ngộ cho tôi rằng điều đó là đúng, do vậy tôi trở nên quyết tâm và đệ đơn kiện. Khi cảnh sát địa phương sách nhiễu tôi về đơn kiện, tôi đã hành xử một cách can đảm và ngay chính.

Nhìn lại thấy dường như dễ dàng, nhưng lúc đó tôi cảm thấy như leo lên một ngọn núi cao. Khi tôi lên tới đỉnh núi, tôi cảm thấy thư giãn và nhẹ nhõm. Nó tạo nên một sự khác biệt lớn khi tiến lên bước này. Cảm giác này khó mà tưởng tưởng được đối với những người đã không đệ đơn kiện.

Thử thách khi gỡ bỏ WeChat

Tôi cũng do dự trong nhiều ngày trước khi gỡ bở WeChat. Tôi là một doanh nhân. Tôi tham gia trong nhiều nhóm trao đổi về công việc và giao dịch. Dường như mọi thứ sẽ kết thúc nếu tôi phải gỡ bỏ WeChat. Tôi không muốn gỡ bỏ nó. Nó khiến tôi có một cảm giác tồi tệ ngay khi tôi nghĩ về việc đó.

Tuy nhiên, tôi biết rằng một người tu luyện không nên nán lại ở một tầng thứ này và phải nhanh chóng đề cao. Mặc dù tôi có thể viện cớ cho bản thân, tôi biết có những tầng thứ khác nhau của Pháp, và tôi nên tiến lên một tầng cao hơn thay vì ở lại tầng thứ con người. WeChat có thể mang lại tiện lợi và dễ chịu cho tôi, nhưng tôi sẽ không thể mang theo nó để viên mãn. Cuối cùng tôi đã gỡ bỏ nó.

Đã nhiều tháng qua kể từ khi tôi gỡ bỏ ứng dụng. Tôi có ít rắc rối hơn nhiều và cảm thấy thư giãn. Mặc dù nó dường như là một việc dễ làm, nhưng nó là một bước mà tôi đã thực hiện một cách vất vả. Lần nữa, trạng thái thanh tịnh sau khi gỡ bở ứng dụng là một thứ khó mà tưởng tượng được với những ai chưa làm vậy.

Thực hiện

Đối diện với nhạc luyện công mới bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi đã do dự trong nhiều ngày. Một đồng tu đã hỏi tôi liệu tôi có muốn một bản sao nhạc luyện công mới hay không, và tôi đã đồng ý nhận. Người học viên này nói với tôi: “Bánh xe dường như nhẹ hơn khi bạn giữ nó lâu hơn.” Tôi quyết định thử, tự nhủ rằng tôi có thể quay trở về với nhạc luyện công nửa giờ nếu tôi không thể giữ tay trong thời gian lâu như vậy.

Lần đầu tiên thử, tôi kiệt sức đến mức mặt tôi ướt đầm mồ hôi. Hai cánh tay tôi đau nhức. Không có gì là dễ dàng, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau khi luyện công. Tâm tôi dường như sáng hơn. Đó là một cảm giác rất thư giãn và hưng phấn.

Vài ngày sau, một học viên khác nói: “Chúng ta quá bận rộn hàng ngày. Thời gian trôi qua quá nhanh! Sẽ tốt hơn nếu chúng ta luyện theo nhạc luyện công mới 2 lần 1 tuần và luyện nhạc luyện công nửa giờ vào những ngày còn lại trong tuần.” Đó chính xác là những gì tôi muốn làm. Nó quá mệt mỏi đối với tôi.

Tuy nhiên, khi tôi tới một nhóm học Pháp khác, tôi thấy rằng các học viên trong nhóm đó luyện theo nhạc luyện công mới hàng ngày. Nhiều học viên khác cũng làm như vậy. Tôi biết rằng một số học viên không được tinh tấn lắm, họ không luyện công mỗi ngày, nhưng làm theo họ sẽ là khởi đầu cho sự buông lơi trong tu luyện của tôi. Hầu hết các đồng tu đều không muốn bị rớt lại phía sau. Nó khiến tôi thấy được khoảng cách của mình với các đồng tu.

“…cần chịu khổ trong những cái khổ; đồng thời còn phải có tâm Đại Nhẫn.” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Ôm bánh xe trong 1 giờ là một phần trong chịu khổ và tu luyện tâm tính của chúng ta. Tôi quyết định luyện công theo nhạc mới. Mặc dù tôi không thể thấy được Sư phụ đã đẩy nhanh việc tịnh hóa thân thể cho tôi như thế nào, tôi đơn giản là tin vào Sư phụ và phải bắt kịp tiến trình.

Đã được vài ngày kể từ khi tôi bắt đầu luyện theo nhạc luyện công mới hàng ngày. Tôi không còn có nhiều tạp niệm như trước đây khi luyện tĩnh công hay ôm bánh xe. Tôi không cảm thấy kiệt sức như trước. Một người tu luyện phải đối diện với nhiều khảo nghiệm, nhưng mỗi khảo nghiệm là một cơ hội đề cao cho người đó. Khi quay đầu nhìn lại chúng ta sẽ thấy không xá gì. Phần thưởng là một tầng thứ mới trong tu luyện mà những ai chưa vượt qua khó có thể nhìn thấy được.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/18/382893.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/8/176080.html

Đăng ngày 19-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share