Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-12-2018] Pháp Luân Đại Pháp, hay còn gọi là Pháp Luân Công, là công pháp tu luyện Phật gia tính mệnh song tu chân chính, lấy Chân-Thiện-Nhẫn là Pháp lý chỉ đạo, với năm bộ công pháp đẹp mắt, đơn giản làm phụ trợ, có thể khiến người học thân tâm khỏe mạnh, khai trí khai huệ, đạt đến cảnh giới tự tại hiểu rõ hết thảy bí ẩn của nhân sinh và vũ trụ.

Từ năm 1992 đến năm 1999, Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) truyền khắp vùng đất Thần Châu, Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn khiến cho hàng trăm triệu người thân tâm tịnh hóa, đạo đức thăng hoa. Tháng 3 năm 1995, Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã đến truyền Pháp ở nước Pháp, bắt đầu truyền bá Pháp Luân Đại Pháp tại hải ngoại. Hiện nay, Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền tới hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên khắp thế giới.

Pháp Luân Đại Pháp nổi tiếng với hiệu quả thần kỳ về phương diện trị bệnh khỏe người. Đầu năm 1998, giới y học Đại Lục đã vì thế mà thực hiện năm đợt điều tra y học, sau đó, những người làm công tác y học ở Bắc Mỹ, Đài Loan cũng làm những điều tra sức khỏe liên quan. Kết quả cho thấy 97,9% người học luyện Pháp Luân Công có sự cải thiện sức khỏe. Có vô số minh chứng cụ thể, Pháp Luân Đại Pháp không chỉ trị bệnh khỏe người vô cùng hiệu quả, mà còn xuất hiện rất nhiều kỳ tích mà người thường đúng là bất khả tư nghị.

Dưới đây là một vài câu chuyện của những người tàn tật mắc các chủng bệnh hiểm nghèo và nan y, nhân duyên gặp và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hoặc nhờ thành tâm kính niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, mà đều ‘gặp được đường sống trong cõi chết’, thân tâm khỏe mạnh.

Quân nhân tàn phế

Ông Thạch Phúc (hóa danh) nhập ngũ vào quân đội Trung Quốc năm 1976 và đã được cử ra chiến trường khi chiến tranh Trung-Việt nổ ra năm 1979. Trong cuộc chiến này ông từng ba lần bị thương.

Sau hàng loạt các cuộc phẫu thuật trong hai năm, ông bị tàn tật, gần như bị mù, và bị mất hầu hết thính lực. Ông cũng không còn tỉnh táo và thường ngất xỉu. Ông được xếp vào thương binh hạng 1 và giải ngũ năm 1985. Dưới đây ông Thạch chia sẻ câu chuyện thần kỳ của mình:

Cuộc sống của chúng tôi khổ không thể tả trong 15 năm sau khi tôi giải ngũ. Vợ tôi trở thành hộ lý chăm sóc tôi. Cô ấy luôn khích lệ tôi đừng mất niềm tin, nếu không vì bản thân thì cũng là vì gia đình của chúng tôi. Do đó tôi vẫn luôn nuôi hy vọng, mặc dù tôi như đang sống trong địa ngục vào những năm 1980 đó.

Nhưng họa vô đơn chí, nhà đang dột lại gặp mưa ròng. Vì gánh nặng trên vai quá lớn mà người vợ tần tảo thiện lương của tôi sinh bệnh. Cô ấy bị thấp khớp nghiêm trọng, viêm dạ dày – ruột, thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Cô ấy thường không thể làm việc và đôi khi còn nằm bẹp trên giường, phải nhờ cậy đến sự chăm sóc của các con chúng tôi.

Càng tồi tệ hơn, da trên các ngón tay của tôi đột nhiên khô và nứt nẻ. Máu rỉ ra từ các vết nứt và móng tay của tôi bị bong tróc ra. Tôi thử điều trị Tây y, Trung y nhưng vẫn không giúp ích gì. Tình trạng này kéo dài cả năm trời.

Kinh tế ngày một suy kiệt. Tôi không thể trang trải được các chi phí của mình. Do đó, cán bộ thôn đã đình chỉ trợ cấp tàn tật của tôi. Tôi thường phải vay mượn tiền của họ hàng để duy trì sinh hoạt. Kết quả là, họ luôn tránh né chúng tôi.

Khi đến thăm chúng tôi, cha mẹ vợ tôi đã òa khóc khi thấy cảnh sống trong vô vọng của chúng tôi. Mẹ vợ quyết định ở lại để giúp chúng tôi việc nhà.

Tôi thường ngửa mặt lên trời và hỏi ông Trời: “Trời xanh ơi, đây là phúc hưởng cuối đời sao? Khổ nạn của con bao giờ mới kết thúc đây?”

Trong khi tôi kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất không hay, muốn sống không được, muốn chết chẳng xong, thì một học viên Pháp Luân Công ở làng bên đến thăm chúng tôi vào một ngày trong năm 1998. Cô ấy kể về những biến hóa thần kỳ của mình sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy nói: “Các vị ngại gì mà không thử luyện xem, khẳng định chỉ có trăm phần lợi mà không có một phần hại. Lại còn miễn phí nữa.”

Ngay hôm đó vợ tôi liền bắt đầu thử luyện, và kỳ tích liền xuất hiện: đau đớn nghiêm trọng ở chân, tay và thân trên của cô ấy đều biến mất chỉ trong vòng ba ngày. Bệnh đau lưng nặng của cô ấy cũng giảm đi đáng kể. Thậm chí cô ấy còn có thể làm việc nhà. Một tuần sau, sức khỏe của cô ấy hoàn toàn phục hồi trở lại trạng thái chính thường.

Chứng kiến sức khỏe của vợ tôi cải biến một cách thần kỳ, tôi vô cùng chấn động. Tôi khắc khoải muốn được học các bài công pháp. Bởi tôi không thể đi tới điểm luyện công, nên vài học viên Pháp Luân Công đã đến dạy tôi tại nhà. Họ cũng mở băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe.

Nội hàm bác đại tinh thâm của Pháp lý của Pháp Luân Công đã cuốn hút tôi. Tôi dành hai ngày liên tiếp để nghe toàn bộ các bài giảng Pháp trong băng ghi âm, sau đó vừa nằm xuống, tôi ngủ một mạch bốn ngày liền. Người nhà vô cùng lo sợ, nghĩ rằng cuộc sống của tôi lại một lần nữa bị đe dọa. Thấy tôi ngủ say sưa như vậy, các học viên nói với gia đình tôi: “Có lẽ là anh ấy có duyên phận rất lớn, nên Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho anh ấy. Không có gì phải sợ.”

Khi tôi tỉnh giấc, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và mạnh mẽ. Thị lực của tôi hồi phục. Tôi vô cùng hứng khởi muốn nhảy, muốn hát!

Tôi hưng phấn nói với vợ: “Tục ngữ Trung Quốc có câu: ‘Đại nạn không chết, tất có hậu phúc’, đây chẳng phải là hậu phúc của chúng ta sao.”

Tôi không thể thôi nhìn vợ tôi. Đã 15 năm qua tôi không thể nhìn rõ cô ấy trông như thế nào. Chúng tôi cười cười, khóc khóc, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi có thể đạp xe tới huyện thành, đi tới đi lui cả hơn 12 dặm mà vẫn không cảm thấy mệt. Trước kia, tôi chỉ có thể dắt xe đi bộ chứ không thể đạp xe. Không lời nào có thể biểu đạt được hết tâm tình và niềm hạnh phúc của tôi.

Từ đó về sau, tôi một lòng kiên định học Pháp và luyện công. Năm tháng sau, hai tay nứt như vỏ thông già kia của tôi cũng hoàn toàn lành lại. Vết thương hở trên đầu tôi không ngừng tiết dịch và máu trong 15 năm qua cũng tự khép lại. Tôi đã ném bỏ toàn bộ số thuốc mà tôi đang có.

Giờ đây trông tôi như một người hoàn toàn khỏe mạnh, gặp tôi không ai nghĩ rằng tôi từng là một người tàn phế. Trên đầu tôi mọc lên một lớp tóc đen mỏng. Thị lực hoàn toàn phục hồi và thính lực cũng khôi phục rất nhiều. Chúng tôi có thể trồng rau và đem bán chúng ở chợ và đã hoàn trả hết mọi khoản vay nợ.

Thông qua tu luyện Đại Pháp, chúng tôi được chứng kiến rất nhiều điều siêu thường và thần kỳ.

Chứng kiến những thay đổi to lớn về sức khỏe của tôi, nhiều bạn bè, bà con, hàng xóm của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Thậm chí có người chưa tu luyện cũng thông qua những thay đổi của tôi, cũng có thái độ tốt với Đại Pháp.

Cô Dương Tô Hồng

Cô Dương Tô Hồng, cư trú tại thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam. Cô cao chỉ vỏn vẹn 1,2 mét, và nặng 23 kg.

Tuổi thơ của cô Dương rất hạnh phúc. Cô được cha mẹ vô cùng yêu thương và bạn bè đồng lứa trong thôn rất ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, về mặt sức khỏe thì lại là câu chuyện khác. Khi lên tám, cô Dương bắt đầu bệnh tật đầy thân, xuất hiện bệnh tiêu chảy, trướng bụng, đau bụng, giảm cân đột ngột. Sau đó bác sỹ chẩn đoán cô bị bệnh lao màng bụng và bạch cầu. Cô đã dùng hết các loại Đông dược, Tây dược, dược phương, bài thuốc bí truyền, nhưng cũng không hiệu quả. Do trường kỳ tiêm và uống thuốc, thân thể cô Dương không tăng trưởng được, đến năm 18 tuổi, nhìn cô vẫn chỉ như một đứa trẻ.

Cha mẹ cô Dương đã tiêu hết số tiền tích góp của họ vào việc trị bệnh cho cô. Cuối cùng, mọi hy vọng vào việc cô phục hồi đều tiêu tan. Vì tài chính kiệt quệ, cô Dương buộc phải nghỉ học.

Tính khí cha cô trở nên xấu đi bởi gánh nặng tài chính. Ông thường uống rượu đến say mèm và sau đó vừa đánh vừa mắng chửi vợ. Cuối cùng, cha mẹ cô Dương ly dị khiến áp lực tinh thần khổng lồ đè nặng lên cô gái trẻ. Cô nhiều lần bỏ nhà đi và cũng nhiều lần tự sát để chấm dứt cuộc sống khổ sở của mình.

Năm 1998, ‘đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương’, Bệnh viện U bướu Côn Minh chẩn đoán cô Dương bị ung thư xương giai đoạn cuối, và rằng cô chỉ sống được vài tháng nữa. Mọi hy vọng sống tan vỡ, cô chờ ngày cuối cùng của cuộc đời phủ xuống.

Nhưng đúng là Trời không tuyệt đường người. Một ngày trong tháng 2 năm 1999, cô Dương gặp một phụ nữ tại nhà của một người thân. Người phụ nữ này trông rất khỏe mạnh và vẻ bề ngoài trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thực của bà. Người phụ nữ này bảo cô Dương rằng mình từng mắc rất nhiều loại bệnh, nhưng tu luyện Pháp Luân Công đã giúp bà khỏi toàn bộ. Cô Dương cũng kể cho người phụ nữ đó về toàn bộ cảnh ngộ và tình trạng sức khỏe của mình.

Người phụ nữ nói: “Chỉ có Sư phụ Lý mới có thể cứu cháu.”

Cô Dương hỏi: “Kể cả với một người mắc bệnh hiểm nghèo như cháu sao?”

Người phụ nữ nói: “Có thể, Pháp Luân Công là công pháp tu luyện Phật gia tính mệnh song tu, bất luận là ai, chỉ cần thành tâm muốn tu luyện, thì đều có thể luyện. Thầy Lý không chú trọng vào biểu hiện bên ngoài, Ngài chỉ nhìn nhân tâm, thành tâm là được.”

Nghe vậy cô Dương rất vô cùng kích động, và cô bắt đầu cảm thấy sinh mệnh của mình có hy vọng.

Cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi ngày, cứ 5 giờ sáng, cô đi đến điểm luyện công chung để luyện công và học Pháp. Cô chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ giảng trong sách để nỗ lực làm một người tốt, gặp mâu thuẫn liền hướng nội tìm thiếu sót của bản thân, làm gì cũng đầu tiên nghĩ cho người khác trước.

Dần dần, mọi bệnh tật hành hạ cô hơn 10 năm lần lượt biến mất. Cô được trải nghiệm sự tuyệt vời của một thân thể vô bệnh – cô dồi dào năng lượng và dù có đi bộ bao xa cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Nụ cười hạnh phúc lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt cô. Ngạc nhiên trước những biến hóa của cô Dương, nhiều hàng xóm của cô cũng bước vào tu luyện.

Nhưng không may thay, cô Dương lại trở thành một trong những nạn nhân của cuộc bức hại năm 1999. Cô bị bắt và giam giữ trong Trại Lao động nữ Vân Nam bởi tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 30 tháng 11 năm 2004, và bị tra tấn tàn bạo.

Khi trở về nhà vào tháng 5 năm 2005, cô bị hành hạ đến người chỉ còn da bọc xương và ở bên bờ vực cái chết. Đáng buồn thay, gần một tháng sau, cô hàm oan qua đời ở tuổi 24.

Ông Trịnh Vinh Xương

Ông Trịnh Vinh Xương, một cư dân ở trấn Thành Quan ở huyện Lễ, tỉnh Hà Bắc. Ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1998.

Trước khi tu luyện, ông Trịnh từng hai lần phẫu thuật bởi lông mi quặm vào trong mắt phải. Ông bị tăng nhãn áp, mỗi khi phát tác nó khiến ông đau đớn cùng cực, nôn mửa, và thị lực giảm sút nghiêm trọng, nhìn mọi vật không rõ. Hơn hết, ông bị lở loét mãn tính từ khi lên tám, và mủ thường rỉ ra từ vết loét. Tuy nhiên, ông phải chịu đựng đau đớn mà không được điều trị y tế bởi gia đình ông không có tiền để ông chữa trị.

Ông cũng bị viêm tủy xương mãn tính ở chân trái, khiến ông bước đi tập tễnh. Ông không thể ngồi thẳng, chùng gối, khom lưng, hay đứng trong thời gian dài. Ngày trời mưa thì ông càng cảm thấy đau đớn hơn. Ông tiêu tốn rất nhiều tiền vào việc tập các môn khí công, nhưng đều vô dụng.

Càng tồi tệ hơn khi ông Trịnh là trụ cột của gia đình bởi vợ ông bị bệnh tâm thần và con gái ông vẫn còn nhỏ. Ông thường than vãn về việc vợ ông không thể làm việc nhà.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, mọi bệnh tật của ông đều không thuốc tự khỏi. Ông chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người có đạo đức cao thượng.

Ông Trịnh trở nên dồi dào năng lượng và tự tin hơn trong cuộc sống, thái độ với vợ của ông cũng hoàn toàn thay đổi. Ông có thể lý giải vợ, sẵn sàng tha thứ và cảm thông. Ông vô cùng biết ơm Sư phụ Lý và Đại Pháp đã giúp ông có những biến hóa to lớn.

Nhà thư họa bị teo não

Tôi là một nhà thư họa. Tôi tu luyện Pháp Luân Công đã hơn 22 năm. Trí nhớ của tôi từng rất kém, khi còn học ở trường, phàm là những gì liên quan đến toán, lý hay hóa thì tôi nghe đều không hiểu. Nhưng tôi cảm tạ trời xanh đã ban cho tôi năng khiếu về thư họa, vô luận là ở đâu cũng được mọi người coi trọng. Tôi hiếm khi tham gia vào các hoạt động thư họa tập thể, nhưng đã sử dụng năng khiếu của mình như một họa sỹ để giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Tôi từ nhỏ vốn đã không khỏe mạnh. Lúc lên sáu hay bảy tuổi, tôi bị rơi xuống một khe núi sâu và đầu đập vào đá. Tôi bất tỉnh một hồi. Vụ tai nạn này đã khiến tôi bị chấn động và hội chứng sau chấn động.

Ở tuổi thiếu niên, tôi bị sốt thương hàn và trong ba năm sau đó, tôi bị sốt cao, ớn lạnh, và đau đầu dữ dội. Tôi bị cơn đau hành hạ nhiều năm bởi chúng tôi không có tiền để tôi điều trị y tế. Do đó, tôi bị tổn thương não và dẫn đến bị khuyết tật nhận thức vĩnh viễn.

Bệnh của tôi càng tồi tệ khi tôi bắt đầu làm việc cho ĐCSTQ. Tôi bị đau đầu, chóng mặt và ù tai quanh năm. Tôi trở nên cáu kỉnh, sự tỉnh táo và trí tuệ suy giảm.

Tôi thường đập đầu vào những mặt phẳng cứng để giảm đau. Đôi khi tôi nhờ vợ đấm mạnh vào đầu cho dễ ngủ. Hơn cả, tôi còn gặp vấn đề với phần lưng dưới, loét dạ dày, viêm mũi, viên phế quản, và bệnh tim.

Tháng 6 năm 1996, hy vọng đã trở lại với tôi. Trưởng phòng đã giới thiệu Pháp Luân Công với tôi và tặng tôi sách Chuyển Pháp Luânvà sách Chuyển Pháp Luân Quyển II. Tôi biết những cuốn sách này chính là vật báu cứu mạng tôi.

Tổn thương não khiến tôi sợ đọc sách, nhưng tôi đã đọc xong cả hai cuốn sách chỉ trong ba ngày. Tôi vô cùng kinh ngạc về điều này. Do đó, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi tham gia luyện công và học Pháp cùng các học viên khác. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi ba lần trong một tháng và loại bỏ nghiệp lực cho tôi. Tôi khỏi mọi bệnh tật chỉ trong vài tháng; tôi cảm thấy nhẹ nhàng và vô bệnh. Tôi thấy tâm tính của mình được đề cao lên. Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều nghiệp lực cho tôi. Không có Sư phụ tịnh hóa thân thể, tôi đã không thể sống đến ngày hôm nay. Con vô cùng cảm tạ Sư phụ.

Kể từ đó, tôi quyết định sử dụng các kỹ năng thư họa của mình vào việc chứng thực Pháp và giảng chân tướng. Có lần, tôi viết được hơn 40 cuộn giấy khuyến khích mọi người làm tam thoái (thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn, Đội).

Trước khi tu luyện, tôi theo đuổi trào lưu đương đại và vẽ thư họa theo phong cách hiện đại. Sau khi tu luyện, tôi chiểu theo Pháp lý và loại bỏ nhiều tư tưởng không lành mạnh – tôi nhận ra rằng gần 100 cuộn giấy mà tôi đã vẽ hoặc thu thập thấm đẫm văn hóa đảng.

Một lãnh đạo thành phố cấp tỉnh đã yêu cầu tôi viết thư họa trước mặt 14 vị khách trong một bữa tiệc cách đây vài năm. Tôi đề nghị người chủ trì cho phép tôi có một bài phát biểu ngắn và anh ấy đồng ý. Sau đó tôi nói với họ về Pháp Luân Công, tất cả các nhà bảo trợ, chỉ trừ một người, đã thoái xuất khỏi đảng.

Một dịp khác, tôi được mời tới một phòng trưng bày nghệ thuật tư để thể hiện thư họa của mình. Hầu hết người tham dự đến để mua thư pháp, trong đó có bốn cảnh sát (hai mặc thường phục và hai là người mặc cảnh phục). Tôi không hề sợ hãi và vừa viết thư pháp vừa giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cho họ. Kết quả là, một người trong số họ đã sẵn lòng thoái ĐCSTQ.

Anh ấy bảo tôi: “Tôi bị mất ngủ khá lâu rồi. Tôi muốn có một bức thư pháp với hy vọng nó sẽ giúp tôi an tâm.”

Tôi nói: “Xin hãy là một cảnh sát thiện lương và đáng tin, hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Nếu anh niệm như vậy thường xuyên, anh sẽ ngủ ngon.”

Anh ấy cảm ơn tôi rồi cầm cuộn thư họa rời đi.

Tôi đối đãi với những người đến nhà tôi vì thư họa như những vị khách quý. Tôi viết thư pháp phù hợp với tình huống của mỗi người, và cũng giúp họ thoái đảng. Tôi nhận ra rằng những cuộn thư pháp mà tôi đưa cho họ không quan trọng bằng việc giúp họ hiểu chân tướng Pháp Luân Công.

Dần dần, những việc làm tốt của tôi được lan truyền bằng việc truyền miệng. Mọi người biết đến một học viên Pháp Luân Đại Pháp vẽ thư pháp và không đòi hỏi thù lao cho công việc này. Nhiều người đến tìm tôi giúp họ thoái ĐCSTQ.

Bài liên quan: Pháp hội Trung Quốc | Mọi thứ đều là Sư phụ an bài và ban cho

Bà Trương Ái Dân (báo cáo năm 2004)

Tên tôi là Trương Ái Dân, năm nay tôi 42 tuổi, và là nhân viên của Cục Đường sắt Thẩm Dương Chi nhánh Cát Lâm. Tôi từng bị liệt nửa thân dưới.

Tôi từng không tin vào ai khác ngoài bản thân mình. Tôi mắc nhiều bệnh tật trong đó có bệnh tim, viêm gan B, viêm tụy, đau nửa đầu, đau lưng dưới, đau bụng kinh, thoái hóa đốt sống cổ, và viêm bao hoạt dịch. Ba ngón tay của tôi sẽ bị tê mỗi khi tôi sử dụng chúng. Tôi thường xuyên có cảm giác nặng, lạnh và đau ở lưng. Hai chân tôi sẽ bị đau vài ngày trước mỗi khi trời chuyển mùa. Đau đớn bệnh tật khiến tôi tuyệt vọng tới mức cố kết liễu cuộc đời.

Ngày 4 tháng 6 năm 1997, tôi đã tình cờ nghe bốn cuốn băng về Pháp Luân Công và nhận ra rằng đây thực sự là những gì mà tôi đang tìm kiếm. Do đó tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi bước vào tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đều không cánh mà bay, trạng thái tinh thần cũng được đề cao nhanh chóng. Những thay đổi này có thể giúp tôi tinh tấn học Pháp và luyện công hơn.

Bà Mã Tố Chi

Tôi sinh năm 1961, trong một gia đình nghèo ở tỉnh Hà Nam. Tôi vừa mới học đi thì việc tiêm vác xin phòng bệnh đã khiến tôi bị liệt chi dưới. Sau khi tiêm vác xin, chân trái của tôi bị tê liệt, khiến tôi thường xuyên bị ngã khi bước đi.

Ở trường, tôi trở thành mục tiêu bắt nạt của các bạn cùng lớp. Tôi bị tiêu chảy cấp và viêm thận khi học tiểu học. Bệnh tật khiến tôi bị viêm ruột và đau lưng mãn tính. Tôi bị mất ngủ, đau đầu, u nang buồng trứng và tắc nghẽn đường tiết niệu khiến tôi đau muốn chết, tính khí nóng nảy và thường xuyên cãi nhau với chồng.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào mùa hè năm 1997. Tôi chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của pháp môn để ước thúc bản thân. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và mọi bệnh tật của tôi đều khỏi– giờ đây tôi cảm thấy nhẹ nhàng vô bệnh. Tôi từng phải lê từng bước từng bước khi lên cầu thang, và chỉ dùng một chân phải. Giờ đây tôi có thể đi lên cầu thang bằng cả hai chân, và không còn cần đến dù chỉ một viên thuốc kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công.

Ông Lôi Hồng

Tôi công tác ở Cục Khí tượng Sơn Đông. Tôi bị liệt tay phải khi còn nhỏ, bởi vậy tôi phải sử dụng tay trái để làm mọi việc, kể cả việc viết lách, giặt đồ, khâu vá, và bế con cái, làm việc.

Sau tuổi 30, tay trái của tôi bị căng nghiêm trọng đến nỗi tôi không thể cầm nổi một chiếc bát rỗng. Tôi không thể nhấc nổi tay trái lên. Tôi không dám để đồng nghiệp biết về tình huống của mình, sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi. Tôi cũng bị viêm phế quản, bệnh tim và dạ dày. Vì quá căng thẳng nên tôi đã nhiều lần muốn tự vẫn.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1997. Sau khi tu luyện, thân tâm tôi đều được thụ ích rất nhiều. Tôi trở nên khỏe mạnh va toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng. Kể từ đó, tôi không còn dùng thuốc nữa, cũng như không phải tới bệnh viện nữa.

Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn đạo đức của Pháp Luân Đại Pháp. Tâm tôi trở nên tường hòa. Tôi thiện đãi mọi người xung quanh và chân thành nhận bất kỳ lời chỉ trích nào mà không oán hận. Tôi đến cơ quan đúng giờ và nhận mọi công việc được giao, và không bao giờ tranh cãi với vợ.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp thức tỉnh chính niệm và phẩm hạnh của tôi, và giúp tôi tự kiểm soát bản thân. Từ tận đáy lòng, con vô cùng cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/3/377928.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/23/173732.html

Đăng ngày 26-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share