Bài của một học viên ở Trung quốc
[MINH HUỆ 14-11-2009] Sau khi đọc bài viết của một bạn đồng tu về tầm quan trọng của phát chính niệm, tôi nhớ lại một trong những kinh nghiệm của mình.
Vào khoảng một giờ chiều, tháng 9 năm 2008, thủ trưởng của tôi gọi tôi vào phòng của ông và bảo tôi về nhà. Ông ấy nói đây là quyết định từ một người quản lý cấp cao. Tôi cảm thấy đó không phải là một dấu hiệu tốt. Ngay lập tức tôi mượn một chiếc điện thoại của một đồng nghiệp và gọi cho một người thân của mình. Cô ấy lo lắng nói với tôi rằng các nhân viên cảnh sát đã đứng đầy trong sân ở khu nhà tôi và nhiều người đã đi ra để xem chuyện gì xảy ra. Các nhân viên cảnh sát đã tìm kiếm xung quanh nhà tôi. Họ đã lấy đi một số sách và máy tính từ nhà của mẹ tôi và bây giờ họ muốn lục soát nhà của tôi. Tuy nhiên họ không thể vào bên trong và đó là lý do tại sao họ muốn tôi về nhà. Nhà của tôi ở bên cạnh ngôi nhà của mẹ tôi, và chúng được nối với nhau bằng một cổng nhỏ. Thông thường chiếc cổng cứ để mở. Vào lúc đó, tôi cảm thấy đầu của tôi đang bị nổ tung. Có tất cả các thứ về Pháp Luân Đại Pháp ở trong nhà, một máy tính, một máy in, ổ đĩa flash, những tờ rơi mà chưa được phân phát và những thứ khác. Tất cả những thứ đó được để ở những chỗ rất dễ thấy. Nếu những nhân viên cảnh sát đó vào trong, chúng tôi sẽ phải đối mặt với hậu quả gì đây? Tôi quyết định giữ bình tĩnh và rời chỗ làm. Tôi nghĩ rằng tôi không được trở về nhà và rằng tôi nên tìm một nơi để ẩn nấp.
Tôi đi đến nhà một người bạn của tôi. Tôi đã giảng thanh chân tướng với anh ấy trước đây và anh ấy đã thoái ĐCSTQ. Khi tôi nói với anh ấy hoàn cảnh của mình, tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ sợ. Tuy nhiên, bất ngờ, anh ấy an ủi tôi và nói rằng không có gì để tôi phải sợ và những mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu tôi chỉ trốn trong một vài ngày. Tôi gọi cho chồng tôi bằng điện thoại của anh ấy. Chồng tôi ở cách xa hàng ngàn dặm vào thời gian đó, nhưng anh ấy đã biết được tình hình và giận dữ.
Tôi ngồi xuống để phát chính niệm, nhưng tim tôi đập thình thịch và tâm trí tôi rối bời. Tôi không thể bình tĩnh một chút nào. Đầu tôi chứa đầy những suy nghĩ như tôi nên làm gì; tôi nên đi đâu, nếu tôi bỏ trốn, làm sao con tôi sống sót; tôi sẽ làm gì trong tương lai; ra sao nếu tôi mất việc và không thể quay về nhà, vân vân. Tôi cầu xin Sư Phụ giúp đỡ tôi.
Tôi nhận ra tôi đã không tu luyện tinh tấn trong một thời gian dài. Tôi đã thật sự sợ hãi và đầy ân hận. Một tháng trước đó, Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ rằng một số nhân viên cảnh sát sẽ chặn đường tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không ngộ ra và vẫn không nhìn vào trong. Tôi vẫn ở trong tình trạng tu luyện không tinh tấn trong một thời gian dài.
Trong lúc tâm trí tôi đang quay cuồng, tôi đột nhiên nhớ ra có một danh sách những người mà đã đồng ý thoái đảng vẫn ở trong ngăn kéo của tôi. Nếu cảnh sát lấy nó đi, điều gì sẽ xảy ra với họ? Suy nghĩ này đột nhiên khiến đầu óc tôi minh bạch. Tôi không thể cho phép những người mà đã được thức tỉnh bị bức hại, và tôi cũng không thể để mất đi môi trường của mình cho chứng thực Đại Pháp. Có rất nhiều người mà tôi đã không giảng thanh chân tướng với họ, và nếu tôi bỏ việc, nó sẽ có tác động tiêu cực đối với những người biết tôi. Họ rất có thể sẽ không dám chấp nhận sự thật hay chấp nhận Đại Pháp. Nghĩ về điều đó, tôi ngồi thẳng và phát chính niệm với ý chí kiên định: Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép tà ác bức hại mình. Bất kể tôi có sơ hở nào, chính Sư Phụ là người chăm lo cho tôi, và tà ác không đủ tư cách để can nhiễu tới tôi.
Không lâu sau đó, chồng tôi gọi lại cho tôi và giọng anh ấy đã bình tĩnh. Anh ấy nói rằng anh đã nhờ bạn bè của anh vào nhà chúng tôi và mang đi tất cả các thứ của Đại Pháp. Người thân của tôi ở nhà cũng gọi cho tôi và nói với tôi rằng họ đã nói chuyện với các nhân viên cảnh sát để giữ không cho họ vào nhà. Vào khoảng bốn giờ chiều, người thân của tôi gọi lại cho tôi và nói với tôi rằng cảnh sát đã rời đi và rằng tôi có thể quay về nhà.
Các thành viên trong gia đình tôi kể với tôi những gì họ đã trải qua ngày hôm đó. Câu chuyện thật là ngoạn mục. Một số người thân của tôi và bạn bè của chồng tôi đã vào được nhà tôi trong lúc có mặt những nhân viên cảnh sát. Họ đã xóa tài liệu có liên quan đến Đại Pháp trong máy tính của tôi, đóng gói tất cả các máy móc, các tài liệu và sách, và mang những hộp lớn ra khỏi nhà. Đồng thời, một số người thân của tôi đã cố gắng hết sức mình để ngăn cảnh sát leo lên ban công và cố mở cửa nhà tôi. Trong số những người thân, một số đã ủng hộ Đại Pháp, một số đã đồng ý thoái đảng, một số đã biết sự thật và đã thoái đảng nhưng đã không bày tỏ sự tán thành hay ủng hộ cho Đại Pháp, một số thậm chí đã không đồng ý thoái đảng, và một số người tôi đã không có cơ hội để giảng rõ sự thật với họ. Thực tế là vào thời điểm đó, họ cũng đã sợ hãi và lay động. Chính lòng từ bi vô hạn của Sư Phụ, uy lực thần thánh đó đã khiến họ làm được một việc tốt đẹp.
Khi phát chính niệm, đệ tử Đại Pháp nên thực hiện với tâm vô ngã và vị tha. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể có sự hỗ trợ từ Sư Phụ và các chính thần, đem lại cho chúng ta uy lực chính niệm phi thường.
Nhìn lại những năm trước đây, khi những bạn đồng tu mà thân thiết với tôi bị bức hại, tôi chỉ biết rằng tôi nên phát chính niệm cho họ với tất cả tâm của mình thay vì nghĩ về việc làm thế nào để bảo vệ bản thân. Chính là do ý nghĩ vô ngã đó, mà cựu thế lực đã không thể tìm thấy cớ để bức hại tôi và đó là lý do mà tôi được an toàn dưới sự bảo hộ của Sư Phụ cho đến tận bây giờ. Việc cảnh sát muốn lục soát nhà tôi là hình thức bức hại nghiêm trọng nhất mà tôi đã gặp cho đến nay. May thay, như tôi mong muốn, sự việc này không gây ra tác động tiêu cực lớn nào, và tôi đã không mất đi môi trường để chứng thực Pháp.
Viết ngày 14 tháng 11
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/14/212491.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/2/112775.html
Đăng ngày 4-12-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.