Bài viết bởi một học viên ở Thành phố Thiên Tân
[MINH HUỆ 05-11-2009] Gần đây tôi đã không tinh tấn học Pháp và tập công. Một đêm, tôi có một giấc mơ, trong mơ tôi thấy một loại quả rất nhỏ và xấu treo trên cây. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đang chỉ ra cho tôi thấy là tôi không tu luyện tốt, nên tôi bắt đầu nhìn vào trong.
Đầu tiên, tôi xem xét lại công việc của mình. Tôi đã từng làm việc ở một nhà hàng, và bởi vì tôi luôn chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp trong công việc hàng ngày, tôi có quan hệ rất tốt với các đồng nghiệp. Người quản lý muốn chúng tôi bầu ra trưởng nhóm. Tôi giành được nhiều phiếu bầu nhất. Tuy nhiên, vào lúc đó, tôi không nhận thức tốt về Pháp và cảm thấy thiếu năng lực. Tôi nghĩ rằng làm trưởng nhóm thì quá khó và nó sẽ can nhiễu đến việc tu luyện của tôi, nên tôi công khai từ chối chức vụ đó. Sau đó, người quản lý cố gắng nói chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn từ chối nhận trách nhiệm. Sau một vài ngày, không hỏi ý kiến tôi, người quản lý trong một cuộc họp vẫn tuyên bố rằng tôi sẽ là người trưởng nhóm mới. Vậy là tôi miễn cưỡng nhận công việc. Lúc đầu, mọi việc diễn ra trôi chảy, nhưng sau đó, người quản lý giao cho tôi thêm nhiều việc hơn. Trong tâm tôi rất miễn cưỡng thực hiện công việc đó. Rồi mâu thuẫn và các vấn đề bắt đầu xuất hiện. Thay vì tự coi mình là học viên và nhìn vào trong, tôi lại phàn nàn và nghĩ rằng công việc của một trưởng nhóm là rất khó khăn. Vì lý do đó, hàng ngày tôi dành nhiều thời gian cho công việc, và không thể tĩnh tâm học Pháp. Tôi cũng sợ mọi người coi thường nếu mình không làm tốt công việc. Áp lực tinh thần này khiến cho công việc của tôi ngày một khó khăn hơn. Tôi quyết định nghỉ việc để có thể nghỉ ngơi một thời gian và bắt kịp trong tu luyện. Điều này thực ra cho phép tôi che đậy các chấp trước của mình.
Sau khi thôi việc, thậm chí tôi còn khó tĩnh tâm hơn. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, một vài từ khiến tôi động tâm “Tùy kỳ tự nhiên” và
“Trong vũ trụ chúng ta có một [Pháp] lý, rằng tự mình truy cầu gì, tự mình mong muốn gì, người khác thông thường không thể can thiệp; nó dùi sâu vào sơ hở ấy…”
Lúc này tôi đã nhận ra rằng mình đã sai. Việc tu luyện của tôi không phù hợp với Pháp và tôi đã mắc phải 3 sai lầm lớn. Sai lầm thứ nhất của tôi là lẽ ra tôi phải theo “tùy kỳ tự nhiên” khi người quản lý yêu cầu tôi làm trưởng nhóm, bởi vì đối với một học viên không có gì là ngẫu nhiên. Sai lầm thứ 2 của tôi là, vì mọi người bầu tôi, điều đó chứng tỏ tôi có năng lực. Là một học viên, không gì là chúng ta không thể làm. Tôi luôn nghĩ rằng tôi không thể quán xuyến công việc được, vậy đó không phải là kết quả của chính ý niệm của tôi sao? Tôi đã chứng thực bản thân, chứng minh rằng mình đúng và không thể xử lý công việc. Sai lầm thứ ba là tôi đã không nhìn vào trong sau khi vấn đề xảy ra. Lẽ ra tôi đã phải nhìn vào trong vì đã đến lúc phải đề cao. Tuy nhiên, tôi lại chọn cách né tránh, điều đó đã gây ra can nhiễu lớn hơn cho cuộc sống và tu luyện của mình. Đúng như Sư Phụ nói
“Một vài đệ tử đã từ bỏ công tác ngoài xã hội hoặc từ chối khi được đề bạt làm lãnh đạo. Điều đó gây ra nhiều phiền nhiễu không cần thiết trong công việc cũng như cuộc sống riêng, làm ảnh hưởng trực tiếp đến việc tu luyện của họ” (“Tu luyện và Công tác” trong Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi nhận thấy rằng thực ra chính là Sư Phụ đang nói về tôi.
Trong thời gian nghỉ ở nhà, sáng nào tôi cũng ra ngòai giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công. Vào buổi tối, tôi tham gia học Pháp nhóm và làm 3 việc một cách kỹ càng. Cha tôi làm việc cả ngày nên mẹ tôi, cũng là một học viên, phải làm tất cả việc nhà và làm ruộng một mình. Mẹ tôi cũng học Pháp và tập công hàng ngày, nhưng bà hiếm khi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi lo lắng cho tình trạng tu luyện của bà, và luôn muốn đưa bà cùng đi khi tôi đi giảng chân tướng. Nhưng bà cứ luôn từ chối và nói rằng bà không biết phải nói cho mọi người về Pháp Luân Công như thế nào. Tôi biết rằng tôi có chấp trước về tình đối với mẹ tôi. Tôi cũng biết rằng tôi không nên ép người khác làm những gì mà tôi muốn họ làm. Tôi đã không từ bi với mẹ mình và tôi thường nói lời gay gắt với bà. Một hôm khác, mẹ tôi nói rằng tôi đã thay đổi. Lúc đó, tôi không sẵn sàng chấp nhận điều đó và khá là thất vọng vì tôi chỉ cố gắng giúp bà mà thôi. Khi nhìn lại tình huống này, tôi có thực sự tu bản thân không? Tôi đã ở nhà trong 4 tháng. Mặc dù tôi làm 3 việc, tôi không tu luyện bản thân, và tôi không có tâm từ bi cơ bản của một người tu luyện. Mỗi người đều có một con đường tu luyện của riêng mình, sao tôi có thể chỉ trích mẹ mình được? Tôi không để ý đến cảm tưởng của bà. Sư Phụ không bao giờ chỉ trích bất kỳ đệ tử nào của Ngài. Sao tôi có thể chỉ trích một học viên của Sư Phụ cơ chứ? Sau khi nhận ra điều này, tôi quyết tâm tu sửa bản thân. Trước tiên, tôi cần phải kính trọng mẹ, đối xử tử tế và từ bi với bà. Tôi phải tu chính lại mọi ý niệm và hành động của bản thân và trở thành một học viên đạt tiêu chuẩn. Sau đó, khi tôi học Pháp với mẹ, chúng tôi chia sẻ nhận thức với nhau và chúng tôi hoàn toàn hòa tan trong Pháp, tâm trí tôi trở nên rất rõ ràng. Mẹ tôi cũng bắt đầu tích cực ra ngoài phát tờ rơi và giảng chân tướng. Tôi biết tất cả những điều này xảy ra vì tôi đã tu chính lại tư tưởng của mình.
Giờ đây, tôi đã có một công việc mới. Tôi mua quần áo mới và mặc chúng rồi đến thăm một đồng tu. Học viên đó nói rằng quần áo mới không hợp với tôi. Thực ra, không có thứ gì trong xu thế “mốt” hiện hành của xã hội người thường là phù hợp với học viên bởi vì ý tưởng của người thường ở một mức độ nào đấy đã chệch ra khỏi bản tính của vũ trụ. Khi nhìn mình trong gương, tôi nghĩ rằng trông tôi không hề giống một học viên, nên tôi về nhà và thay quần áo. Khi nhìn sâu vào bên trong, tôi nhận thấy chấp trước vào sắc dục và hư danh. Tôi ăn diện để gây ấn tướng với người khác giới, với mong muốn được khen ngợi. Đó không phải hư danh là gì? Vài ngày trước khi tôi nhận ra điều này, tôi nhận được điện thoại từ một người lạ muốn hẹn hò với tôi. Không phải chấp trước người thường của tôi đã chiêu mời ma quỷ sao? Thực ra, là một đệ tử chân tu, chúng ta nên ăn mặc gọn gàng và lịch sự, để mọi người cảm thấy chúng ta đáng tôn trọng, chứ không phải để khiêu khích. Chúng ta sẽ tỏa sáng ở bất cứ nơi nào chúng ta tới, bởi vì vàng thật luôn sáng. Đây cũng chính là tham chiếu chúng ta để lại cho xã hội người thường.
Trong thời gian hữu hạn còn lại của thời kỳ Chính Pháp, tôi sẽ tu chính bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp. Tôi sẽ lấy tiêu chuẩn này để tu sửa mọi ý niệm, lời nói và hành động của mình.
Nếu nhận thức của tôi có gì chưa đúng, xin hãy từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/5/211968.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/14/112369.html
Đăng ngày: 17-11-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.