Bài của Việt Từ, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-09-2009] Con gái tôi tu luyện Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Cháu đã là một học viên được hơn 10 năm. Cháu luôn làm theo những lời dạy của Sư Phụ và suy nghĩ đến người khác trước. Lấy ví dụ, khi đi mua sắm, cháu luôn nói với những người lớn đứng sau mình rằng: “ Các bác đều rất bận. Các bác có thể thanh toán trước cháu. Cháu đợi thêm một chút cũng không sao cả” Ngay khi cơn bão sắp đến, tôi phát hiện ra trong nhà không còn chút bánh hấp nào. Bởi vậy, tôi bảo con gái đi mua về một ít và dặn: “Con phải nhanh lên mới được. Cơn bão sẽ đến rất nhanh. Lần này thì đừng để người khác thanh toán trước nhé. Ngày hôm nay là một ngoại lệ

Thế nhưng mọi chuyện lại xảy ra hoàn toàn trái ngược với những gì tôi mong đợi. Khi con gái tôi mang được bánh hấp về nhà thì người cháu đã ướt sũng. Thêm nữa, cháu nói với tôi giọng đầy hạnh phúc: “Con đã đến quầy thanh toán từ sớm. Con nhường chỗ cho một cô có con nhỏ đứng trước. Sau đó, con lại nhường chỗ cho một bà cụ và một bác chưa kịp cất quần áo thanh toán trước. Con xin lỗi mẹ, con đã về muộn và không tránh được cơn mưa. Mẹ, mẹ có trách con không?

Con gái tôi nghĩ rằng lời nói của cháu là phù hợp với Pháp và hành động của cháu là đúng. Nhưng tôi đã nói với cháu bằng giọng rất không hài lòng: “Con đã cho mẹ thêm đống đồ này để giặt giũ và lấy đi thời gian học Pháp của mẹ! Mẹ đã nói trước khi con đi rằng ngày hôm nay là một ngoại lệ nhưng con đã không nghe lời mẹ!

“ Thiện tâm xuất phát từ sự tu luyện của một cá nhân, nó không phải là thứ biểu hiện ra bên ngoài, nó xuất phát từ sâu thẳm bên trong, và nó cũng không phải là thứ để khoe mẽ với người khác. Nó tồn tại vĩnh cửu và nó không thay đổi qua thời gian hay bất kỳ hoàn cảnh nào.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2003)

Tôi đã hiểu ra rằng Sư Phụ dùng những lời nói của con gái tôi để điểm hóa cho tôi. Khi nghe những lời đó, tôi cảm tưởng như Sư Phụ đang ở trước mắt mình. Mặt tôi bỗng đỏ dừ. Cái “ngoại lệ” của tôi thật rẻ mạt so với những lời giảng của Sư Phụ, “nó không thay đổi qua thời gian hay bất kỳ hoàn cảnh nào”. Pháp thực sự đã phản ánh chính xác chấp trước ẩn giấu của tôi vào sự ích kỷ. Tôi cảm thấy sự tu luyện của bản thân mình thật đáng thất vọng. Mặc dù tôi đã học tất cả các bài giảng của Sư Phụ cùng với con gái từ năm ngoái nhưng thể ngộ của chúng tôi thực sự là khác nhau. Biết bao nhiêu lần tôi chỉ tập trung vào việc nỗ lực học Pháp mà không thực sự thấm nhuần những điều đó vào trong tâm tưởng! Biết bao nhiêu lần tôi chỉ đi tìm những lời biện hộ cho bản thân mình mà không thực sự làm theo tiêu chuẩn của Pháp!

Dựa vào hai từ “ngoại lệ” đó, tôi bình tĩnh nhìn vào trong tâm mình. Những “ngoại lệ” nhỏ bé đó cứ tích tụ lại và khiến tôi vấp ngã trên con đường tu luyện. Lấy ví dụ, khi con trai tôi trở về nhà từ trường của cháu, ngôi trường nằm ở ngoài thành phố, tôi tự nói với bản thân mình “ Ngày hôm nay là một ngoại lệ. Mình không nhất thiết phải phát chính niệm. Mình sẽ làm bù lần sau”. Nếu tôi bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng cho một người, tôi tự vỗ về bản thân mình rằng: “Lần này chỉ là một ngoại lệ. Lần sau mình sẽ làm tốt hơn”. Khi đến kỳ kinh nguyệt, tôi luôn nghĩ rằng “Thật là khó để tập các bài ngồi thiền định. Vì thế mình sẽ tạm nghỉ hôm nay. Ngày hôm nay là một ngoại lệ”

Vô số những ngoại lệ đó đã tạo cơ hội cho tà ác lợi dụng. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không còn bị bệnh tật gì và cảm thấy rất thoải mái. Thế nhưng căn bệnh cũ của tôi đột nhiên tái phát. Tôi hiểu rằng cựu thế lực đang cố gắng huỷ hoại quyết tâm tu luyện Đại Pháp của tôi và nguy hiểm thực sự đang đến gần. Khi tôi được nghe về chuyện một học viên phải nhập viện và cần những học viên khác phát chính niệm hỗ trợ, tôi đột nhiên nghĩ rằng người học viên này quả là có vấn đề. Sau đó, tôi nhận ra rằng việc đó chính là đang phản ánh chấp trước của mình.

Vố số những”ngoại lệ” đó đã tấn công tôi giống như những  đạn súng thần công. Tôi nhận ra rằng tôi đã tạo điều kiện cho tà ác dùi vào qua việc buông lơi học Pháp. Thực sự, không bao giờ có “ngoại lệ” nào trên con đường cứu độ chúng sinh và tu luyện. Tu luyện là việc nghiêm túc và Pháp vũ trụ là thiêng liêng. Chúng ta vượt qua khổ nạn khi không thực sự vứt bỏ các chấp trước. Từ bi không có ngoại lệ. Cứu độ chúng sinh không có ngoại lệ. Tu luyện không có ngoại lệ. Tinh tấn cũng không có ngoại lệ nào. Sư Phụ đã từng giảng trong “ Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009” :

“ Thực tế thì cuộc đời của mỗi đệ tử Đại Pháp đều được gắn kết chặt chẽ với sự tu luyện của bản thân người đó, giống như những mắt xích trong một sợi dây. Vì thế khi chư vị thư giãn bản thân, nó đồng nghĩa với chư vị đang thư giãn trong sự tu luyện của cá nhân mình”.

Tôi thực sự cảm thấy thất vọng và xấu hổ về việc buông lơi tu luyện của bản thân. Tôi không ngừng buông lỏng thái độ của mình đối với những vấn đề nghiêm trọng. Tôi không thể hoà tan trong Pháp và dần dần làm xấu đi hình ảnh của đệ tử Đại Pháp nói chung. Chẳng phải điều đó đã thực sự làm tổn hại đến Đại Pháp hay sao? Tôi đã không nhận ra rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng. Thật ra, tôi đã buông lỏng quá nhiều.

Tôi hy vọng rằng các bạn đồng tu khác có thể học được chút gì đó từ kinh nghiệm của tôi, trở nên quyết tâm và kiên định hơn trên con đường cứu độ chúng sinh, nhiều nhất có thể, và hoàn thành thệ ước của mình. Khi ngày Đại Thẩm Phán tới, chúng ta có thể tự tin nói rằng: “Tôi đã làm bất cứ điều gì tôi phải làm. Tự đáy lòng mình, tôi không hề cảm thấy xấu hổ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/6/207806.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/14/110784.html
Đăng ngày: 09-11-2009: Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác

Share