Bài của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2009]  Tôi coi bản thân mình là một người tu luyện nên khi giao tiếp với người thường trong xã hội, tôi biết nhìn vào trong và tu luyện tâm tính, nhưng dường như tôi quên mất điều này khi tôi ở nhà, bởi vì tôi coi đó là nơi để buông lơi (bản thân). Thái độ này còn rõ rệt hơn vì một vài thành viên trong gia đình tôi cũng là người tu luyện. Kết quả là, tôi không giữ chính niệm khi ở nhà, tôi nói và làm những gì tôi muốn mà không để ý tới tâm tính.

Lấy ví dụ, tôi nhẫn chịu những mâu thuẫn nơi công sở, mà được an bài với dụng ý để nâng cao tâm tính của tôi, nhưng một khi về nhà, tôi bắt đầu phàn nàn với chồng tôi rằng người này hay người kia sao tệ thế, chỉ để cho có chuyện mà nói. Trên thực tế, nó cũng chẳng khác gì việc âm mưu chống lại một người thường. Khi ra ngoài, tôi biết lấy Thiện đãi người với thái độ tốt. Nhưng ở nhà, tôi thường quát chồng mình. Khi anh ấy làm gì không vừa ý tôi, tôi thậm chí còn mỉa mai chỉ trích anh ấy. Con trai tôi là một tiểu đệ tử. Tôi áp đặt quyền của một người lớn mạnh mẽ lên nó. Tôi không tuân theo tiêu chuẩn của Sư Phụ là dạy con một cách lý trí, và thường xuyên cao giọng phê bình nó. Thái độ của con trai tôi cũng phản ánh tình trạng của chính tôi. Nó cũng học cách cao giọng khi nói chuyện với tôi, đây là điều mà tôi thực sự không biết phải đối phó thế nào. Thực tế là tôi không tu luyện tâm tính khi giáo dục con trai tôi.

Rất nhiều lần, tôi không tu khẩu ở gia đình. Tôi có chấp trước hiển thị mạnh mẽ trước mặt chồng tôi, và có tính nóng kinh khủng. Tôi nghĩ rằng chồng tôi thật yếu đuối và bất tài. Tôi thậm chí còn cảm thấy tôi hơi quá tốt đối với anh ấy. Trên thực tế, tất cả chúng đều là biểu hiện của tâm người thường. Tôi tin rằng danh và lợi là những thứ tôi có thể buông bỏ, nhưng tôi đi tới cực đoan khi tranh cãi với chồng về lợi ích của tôi ở gia đình. Tôi nghĩ, điều này không có vấn đề gì vì đó là vấn đề trong gia đình, và giữa đồng tu với nhau. Vì vậy, tôi cư xử theo ý mình đối với những lợi ích nhỏ nhặt nhất. Một hôm, khi tôi xúc phạm chồng tôi bằng lời, Sư Phụ đã chỉ ra cho tôi rằng tôi nên bảo trì trái tim từ bi và hòa ái tương tự như thế khi đối xử với chính gia đình mình. Tuy nhiên, chỉ đến giờ tôi mới nhận ra rằng tôi nên coi vấn đề này là nghiêm túc.

Giờ đây, tôi hiểu rằng từ bi thực sự là kết quả của tu luyện và không phải là thứ có thể biểu hiện một cách đơn thuần , càng không thể giả vờ. Từ bi không phải là thứ thay đổi khi hoàn cảnh thay đối. Thái độ của tôi khi ra ngoài là tốt, nhưng ở nhà thì hoàn toàn khác. Trên thực tế, tôi chỉ đang tu luyện giả tạo mà thôi, chứ không phải thay đổi bản thân từ căn bản. Tôi không thực tu tâm từ bi, mà chỉ giả vờ từ bi, vì tôi giả vờ nên một khi hoàn cảnh thay đổi, bản tính của tôi đã bộc lộ ra. Một cục vàng sẽ vẫn là vàng cho dù nó được đặt ở đâu. Nếu vẫn có sự khác biệt trong cách cư xử ở bên trong hay bên ngoài, thì điều đó chứng tỏ là tôi không thực sự thay đổi bản thân từ căn bản. Thật là đáng sợ khi thấy rằng suốt cả thời gian tu luyện tới lui hóa ra lại đều là giả tạo.

Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng không chỉ tôi như vậy. Có rất nhiều bạn đồng tu xung quanh tôi cũng có vấn đề tương tự, những người mà không tu luyện tâm tính khi đối xử với các thành viên trong gia đình hay với nhau. Cả hai vợ chồng đều là người tu luyện nhưng đối xử với nhau còn tệ hơn người thường. Vài nữ đồng tu đối xử với chồng thô bạo không hề có chút nữ tính nào. Trước các đồng tu khác thì cách cư xử của họ khá hơn một chút nhưng ở nhà thì bản tính vẫn như cũ. Nó thực sự giống như là trước mặt người khác thì thể hiện một kiểu còn sau lưng thì lại là kiểu khác. Cũng có vài người chồng đối xử với người vợ cũng là bạn đồng tu như vậy. Vài học viên là con gái nói năng tùy ý với mẹ thậm chí có lúc còn làm tổn thương mẹ. Các bà mẹ đến lượt mình lại chỉ ra lỗi của con gái họ mà không giữ tâm thái từ bi, dẫn đến việc con gái mỉa mai đáp trả lại. Đây thực sự là biểu hiện của việc thiếu tu luyện tâm tính ở gia đình. Có trường hợp khác là cả hai đều bị ám ảnh bởi tiền và ôm giữ tâm chấp trước nặng vào tư lợi. Nhiều bạn đồng tu của tôi có những vấn đề loại này ở gia đình. Những người này không phải là những học viên mới bắt đầu tu luyện, mà là những học viên thâm niên đã trải qua sóng gió trong nhiều năm. Vài người là học viên lâu năm đã tu luyện cả hơn chục năm. Sẽ không đúng khi nói rằng những người này không biết tu luyện thế nào nhưng có lẽ đơn giản là họ bỏ qua vấn đề này.

Trên thực tế, gia đình tại thế gian không là một phần của gia đình thực sự của chúng ta. Chúng ta không nên coi đó là nơi trú ngụ để tránh khỏi cơn bão hàng ngày. Chúng ta không nên buông lỏng tiêu chuẩn đối với bản thân chỉ vì chúng ta ở nhà, bởi vì đó cũng là một nơi để chúng ta tu tâm tính của mình. Điều này chắc chắn không thể bỏ qua được

Đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Xin hãy chỉ ra những gì chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/29/211290.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/7/112159.html
Đăng ngày: 10- 11 – 2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share