Bài viết của một đệ tử ở tình Liêu Ninh

[MINH HUỆ 27-10-2009] Tôi bắt đầu tu luyện từ ngày 26 tháng 6 năm 1999. Trước kia tôi có nhiều loại bệnh tật, tất cả chúng đều biến mất sau khi tôi tu luyện. Tôi muôn chia sẻ hai câu chuyện về đề cao tâm tính trong tu luyện của tôi.

Chúng ta nên luôn luôn nhìn vào trong

Tháng trước đường ống nước nhà tôi bị rò rỉ và nước đen đã rỉ ra sàn nhà. Tôi đã liên hệ với một người thợ sửa ống nước, người đó sửa chữa trong 2 ngày những vẫn không thể sửa được. Tôi rất lo lắng nên tôi đã bàn với vợ của tôi về việc tìm một người thợ giỏi hơn. Ngày hôm sau, tôi đã liên hệ với một người thợ khác, và sau khi anh ta tới kiểm tra, anh ta nói nó không nghiêm trọng lắm. Tuy nhiên sau hai ngày sửa chữa, ống nước vẫn rò rỉ. Anh ta không biết phải làm gì, nên tôi nói anh ta dừng lại và đợi.

Tôi biết rằng là người tu luyện, chúng ta nên nhìn vào bên trong khi có bất kỳ điều gì xảy ra.

Tôi đến nhóm học Pháp vào ngày hôm sau. Một học viên đã hỏi tôi tại sao tối hôm trước tôi không tới. Tôi nói với anh ấy tình hình về đường ống nước nhà tôi và anh ấy khuyên tôi nhìn vào bên trong. Ngay lập tức, chấp trước sắc dục bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Chẳng phải nước đen rỉ ra từ đường ống tương tự như chấp trước dâm dục hay sao? Trong thời gian qua tôi không thể tịnh tâm khi phát chính niệm. Trong lúc như vậy, tôi có xu hướng nghĩ về một vài cô gái mà tôi đã gặp trước khi tôi kết hôn. Tình trạng đó đã kéo dài một thời gian rất lâu. Trong nhóm thảo luận này, Sư Phụ đã nhắc nhở tôi qua lời nói của một học viên. Đó là bởi vì tôi cần phải loại bỏ chấp trước sắc dục. Sau khi học Pháp, mọi người đi về và tôi cũng trở về nhà. Khi về tới nhà, đường ống nước bị rò rỉ đã ngừng lại. Từ kinh nghiệm này, tôi hiểu rằng bất kể vấn đề gì đều sẽ được giải quyết khi chúng ta tìm ra chấp trước của chúng ta.

Môi trường gia đình của chúng ta là cho sự tu luyện của chúng ta

Tất cả học viên phải bước đi tốt con đường của mình. Vì học Pháp và luyện công, tôi hiếm khi làm các công việc vặt trong nhà. Vợ tôi đã phàn nàn: “Anh ngồi đó cả buổi sáng mà không làm gì cả.” Tuy nhiên tôi vẫn không làm gì sau khi nghe thấy điều đó, nhưng sau đó môi trường của tôi bắt đầu thay đổi và vợ tôi tranh cãi với tôi. Vì những tranh cãi này mà tôi có ít thời gian hơn để học Pháp và khó có thể tĩnh lại khi học Pháp. Vợ tôi nói: “ Anh quá ích kỷ”. Tôi trở nên tức giận khi nghe thấy điều đó. Trong khi đó nhiều thứ trong nhà đã hỏng, gồm cả việc nước mưa bị giột từ mái hiên, máy chế biến thức ăn không chạy, và một cái nồi hơi bị hỏng. Tôi đã cố gằng sửa tất cả chúng, nhưng không thành công.

Sau đó tôi đã thảo luận việc này với các bạn đồng tu. Họ nói rằng một học viên nên là một người tốt và nghiêm khắc kỷ luật bản thân theo những nguyên lý của Pháp trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đã nhớ lại lời vợ tôi nói. Phải, tôi thực sự rất ích kỷ. Đệ tử Đại Pháp nên ân cần tử tế và vị tha, vậy thì làm sao tôi có thể để cô ấy làm tất cả mọi việc? Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ kể cho chúng ta câu chuyện về tiểu hoà thượng và hoà thượng chủ trì. Nếu tôi chỉ hưởng thụ an nhàn thoải mái và không hoàn thành trách nhiệm của mình, làm sao tôi có thể thăng tiến đây? Đó có phải là tu luyện không?

Từ đó tôi đã tinh tấn hơn trong học Pháp, và chủ động dẫn đầu làm các việc vặt trong nhà. Vợ tôi cũng thay đổi, và cô ấy đã bảo tôi làm ít thôi. Cô ấy thường nhắc nhở tôi khi đến thời gian phát chính niệm. Với sự thăng tiến tâm tính, nhiều thứ đã trở lại bình thường. Nước không còn rò rỉ trên mái hiên nữa và máy chế biến thức ăn đã hoạt động. Khi một học viên làm các việc theo Pháp, mọi thứ có thể được giải quyết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/27/211153.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/3/112070.html
Đăng ngày: 04 – 11 – 2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share