[MINH HUỆ 02-12-2018] Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại Lục
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) cùng cha mẹ vào mùa đông năm 1996 khi tôi 14 tuổi. Niềm hạnh phúc mà cả gia đình tôi trải nghiệm thật khó tả, mọi thứ trong cuộc sống của chúng tôi được đề cao dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp. Nhưng đến ngày 20 tháng 7 năm 1999, thế giới của chúng tôi đã tan vỡ khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công dưới sự chỉ đạo của Giang Trạch Dân. Tất cả các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc bị đàn áp vì niềm tin của mình kể từ đó. Những năm tháng đàn áp dã man đã để lại trong trái tim tôi một bóng tối sợ hãi, mà đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể chế ngự.
Khi cuộc đàn áp bắt đầu, cha tôi bị bắt giữ và đưa đến trại lao động. Tôi không bao giờ được gặp lại ông nữa vì ông đã bị tra tấn đến chết vì ông từ chối từ bỏ niềm tin của mình vào Pháp Luân Công. Mẹ tôi bị bắt giữ và đưa đến trại lao động nhiều lần, còn tôi bị tách khỏi mẹ rồi bị gửi đến trung tâm tẩy não rất nhiều lần. Nhà của chúng tôi bị lục soát và chúng tôi thường xuyên bị sách nhiễu.
Những chuyện này đã hằn sâu nỗi sợ hãi trong tôi. Những cảnh tượng hiện ra trong tâm trí khiến tôi nghẹt thở. Tim tôi đập mạnh mỗi khi tôi nhìn thấy xe cảnh sát và tôi không dám mang theo thẻ căn cước vì sợ bị lục soát ở trạm kiểm soát.
Tôi hiểu rằng nuôi dưỡng những cảm xúc này là không đúng, là một học viên Pháp Luân Công, tôi nên cảm thấy tuyệt vời và tự tin khi biết mục đích sống thực sự của mình. Nhưng tôi không thể thư giãn hay cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù tôi muốn tu luyện và đề cao bản thân nhưng tôi không thể tập trung vào tu luyện và học Pháp. Để lấp đầy khoảng trống, tôi đã cố gắng tìm sự thoải mái trên internet, mà cũng không có tác dụng.
Một đêm nọ, tôi có một giấc mơ, tôi đang leo lên một cầu thang dài hướng lên mây. Không có gì cản đường, và tôi leo thẳng lên trời. Đỉnh cầu thang ẩn sau những đám mây, khiến tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi quyết định dừng lại và nghỉ ngơi. Khi nhìn lại, tôi chỉ có thể thấy một vài bậc phía sau và cảm thấy chóng mặt. Ngay khi tôi chuẩn bị ngồi xuống nghỉ, một học viên trẻ đã trèo qua tôi với những bước chân nhẹ nhàng. Tôi nghĩ: “Cô ấy trẻ hơn tôi! Tôi nên nhanh lên như cô ấy.” Nhìn thấy cô ấy leo lên cầu thang thật nhẹ nhàng truyền cho tôi động lực leo tiếp lên đến đỉnh. Hóa ra tôi đã ở rất gần đỉnh, nhưng vì tôi không thể nhìn thấy nó, tôi đã để cho các chấp trước của mình che khuất.
Sư phụ đã giảng:
“Tôi vẫn luôn giảng, tôi nói rằng tu luyện ấy, kỳ thực khổ nhất (Sư phụ cười) chính là năm tháng dài đằng đẵng, năm tháng đằng đẵng trong ma luyện. Nhìn không thấy biên giới, nhìn không thấy ngày cuối, (Sư phụ cười) kỳ thực đó là khổ nhất. Nhưng mà, có câu rằng ‘vật cực tất phản’, phải vậy không? Hết thảy sự vật đều thế cả, đó là quy luật. Đến lúc nhất định rồi thì nó nhất định sẽ biến hóa, mặc kệ con người các vị muốn biến hóa hay không.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tuy nhiên, với nỗi sợ hãi trong tâm và không thể nhìn thấy điểm cuối, tôi vẫn không thể tinh tấn. Tôi cần cải thiện trạng thái tu luyện của mình nhưng không biết làm thế nào. Cho dù tôi học Pháp như thế nào, hàm nghĩa đằng sau các chữ vẫn không thấm vào tâm trí tôi.
Sư phụ giảng:
Có lẽ chư vị không chú ý, sáng hôm qua có học viên phát biểu, trong đó có đoạn anh ta nói rằng anh ta tu thế nào cũng cảm thấy không tiến bộ lên, rồi một hôm anh ta đột nhiên ngộ được là: “Mình cần phải cải biến ở phương diện này”. Như thế khi anh ta lại luyện công, bức tường đó được đả khai ngay lập tức, và không gian rộng mở bày trước mặt anh ta chính là một cảnh giới khác. Tôi nghĩ chư vị đều [nên] suy nghĩ một chút về phát biểu của học viên đó. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])
Khi tôi đọc những lời này của Sư phụ, tôi đột nhiên tỉnh ngộ và chân chính hướng nội. Tôi đã tìm tấy rất nhiều chấp trước gồm tâm hoan hỷ, tật đố và lười biếng. Tôi muốn loại bỏ chúng đến một mức độ nào đó nhưng không thể hoàn toàn nhổ tận gốc rễ của các vấn đề.
Sau đó, tôi có một giấc mơ khác: Có một cái hồ và ba người phụ nữ trẻ đang đứng trên bờ. Tôi quen biết một người trong số họ. Họ cần phải nhảy lộn nhào để vượt qua cái hồ. Người phụ nữ mà tôi biết đã chết khi cô ấy không sang được bờ bên kia. Tôi tỉnh dậy lúc đó và nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hoá cho tôi biết rằng tôi phải tiếp tục tiến về phía trước trong tu luyện của mình bất kể hành trình có gian khổ như thế nào.
Gần đây, tôi trải qua một cuộc kiểm tra an ninh. Các suy nghĩ tiêu cực bắt đầu nổi lên trong tâm trí tôi. Tôi đang có các sách Đại Pháp bản mềm và các đĩa CD và tôi rất sợ nếu bị lục soát. Tôi tự nhủ: “Không được phép bức hại ta vì tu luyện Pháp Luân Công.”
Đột nhiên, tôi nhớ ra lời giảng của Sư phụ:
“Tất cả các đệ tử Đại Pháp, đều không quy về Tam giới quản.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tôi nhẩm những lời giảng của Sư phụ trong đầu và giữ bình tĩnh. Nỗi sợ hãi cố gắng chi phối tôi. Tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con muốn loại bỏ nỗi sợ này. Xin Ngài hãy loại bỏ những bóng tối trong con.” Ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm toả ra từ trái tim mình. Toàn thân tôi run lên và những bóng đen của nỗi sợ hãi đeo bám tôi bao năm qua biến mất trong nháy mắt.
Những bóng đen đó là căn nguyên gốc rễ của sự giải đãi trong tu luyện của tôi, nó khiến tôi cảm thấy vô vọng và là nguyên nhân then chốt khiến tôi không thể nhập tĩnh khi thiền định.
Những cảm giác tiêu cực đó tích luỹ kể từ khi cuộc bức hại được phát động. Chúng ngăn không cho tôi thăng tiến và trải nghiệm sự tốt đẹp của tu luyện Pháp Luân Công. Cuối cùng khi cảm giác đen tối này được loại bỏ, ý chí tu luyện của tôi trở nên mạnh mẽ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/21/376017.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/2/173482.html
Đăng ngày 18-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.