Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-9-2018] Tôi là một học viên 63 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, năm mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại môn tu luyện này.

Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã luôn dõi theo và chăm sóc cho tôi. Sư phụ động viên tôi khi tôi tu luyện tốt. Khi tôi gặp hoạn nạn, Sư phụ an ủi tôi bằng lòng từ bi của mình. Khi tôi bối rối, Sư phụ điểm hóa cho tôi. Sư phụ đã dẫn dắt tôi vượt qua vô số những khó khăn, chướng ngại và đảm bảo cho tôi kiên định trên con đường tu luyện Chính Pháp.

Cuộc sống trước khi tu luyện

Tôi sinh ra trong một gia đình có bố mẹ là Đảng viên ĐCSTQ, và có một tuổi thơ êm đềm. Trên thực tế, tôi đã sống một cuộc sống khá sung túc. Nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc. Tôi có tính cách nhút nhát, hướng nội và rất nhạy cảm. Tôi giữ khoảng cách với bất cứ ai có quan điểm sống khác với mình. Kết quả là, tôi đã tự dựng lên một bức tường cô lập mình với mọi người xung quanh. Tôi trở nên cô đơn, chán nản và thậm chí nhiều lần muốn tự tử. Tôi bị suy nhược thần kinh, mất ngủ và hay bồn chồn lo lắng.

Đầu những năm 1980, chồng tôi và tôi bị thất nghiệp. Chúng tôi đã cố gắng kinh doanh nhưng thất bại và mất tất cả số tiền và ngôi nhà mà chúng tôi đang ở. Tôi trở nên suy sụp và bệnh tình lâu nay càng nặng hơn. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi tìm đủ mọi cách chữa trị nhưng kết quả thậm chí còn tệ hơn. Chị gái tôi đến chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy tốt hơn một chút khi có chị ở bên, nhưng ngay sau khi chị rời đi, tôi lại cảm thấy lạc lõng và sợ hãi.

Trở thành kẻ thù chỉ vì một tấm bảng

Chúng tôi thuê một chỗ ở nhỏ và phải cất giữ một số đồ đạc của mình ở nhà anh trai của chồng. Một hôm, chúng tôi quay lại để lấy bảng gỗ và không thể tìm thấy nó. Tôi đã cãi cọ với anh chồng, không phải vì anh đã lấy nó, mà do anh đã làm nó rời ra. Anh chồng đã đánh tôi bằng một cái xẻng, và để lại một vết bầm trên cổ tôi. Chồng tôi đã lao vào định đánh anh trai mình, nhưng tôi đã ngăn chồng tôi lại vì không muốn mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Chị gái tôi rất tức giận và gọi mẹ chồng tôi để than phiền. Chị ấy bảo tôi phải làm chuyện này cho ra nhẽ. Tôi muốn bỏ qua nên nói với chị gái đừng tham gia vào chuyện này nữa. Sau đó, tôi nghe kể rằng mẹ chồng tôi đã nói với mọi người rằng tôi tự ngã chứ không phải do anh chồng tôi đánh. Tôi đã rất tức giận và bắt đầu căm ghét họ.

Học Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho tôi sự giải thoát và hiểu biết

Vào một đêm ngày đầu năm 1999, tôi tỉnh giấc với một khát khao được học Pháp Luân Đại Pháp một cách nghiêm túc. Tôi nằm đợi cho đến sáng sớm, dự định tìm một địa điểm tập Pháp Luân Công ở công viên. Tuy nhiên, một người họ hàng đã đến và bảo tôi rằng tôi nên xem các bài giảng của Sư phụ. Vì tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp, nên đây là một tin tuyệt vời.

Lần đầu tiên nghe thấy tiếng nói của Sư phụ, tôi không thể tin được; giọng nói rất quen thuộc và rất đỗi ấm áp. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được thế nào là hạnh phúc thực sự!

Tôi đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu dưỡng tâm tính theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Chẳng mấy chốc sau khi tôi bắt đầu tu luyện, bệnh tình của tôi, vốn phải tốn rất nhiều tiền để chữa trị, đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết! Các Pháp lý của Đại Pháp cũng khiến tôi không còn cảm thấy oán hận người khác nữa.

Sư phụ giảng:

“Tôi giảng cho mọi người: giữa người với người mà phát sinh mâu thuẫn, vị kia đá người ta một cước, vị này đấm người ta một quyền, thì có thể là trước đây người kia nợ vị ấy, nay hai người tính sổ [với nhau].”(Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“Một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia.” (Chuyển Pháp Luân)

Một khi tôi hiểu được nghiệp lực chuyển hóa như thế nào và nguyên nhân tại sao con người phải chịu đau đớn, thống khổ, mâu thuẫn và hoạn nạn trong cuộc đời, sự oán giận của tôi hoàn toàn biến mất, tư tưởng của tôi thăng hoa, và trái tim của tôi trở nên rộng mở.

Mẹ chồng tôi là một người chăm chỉ, tiết kiệm và rất gọn gàng. Bà luôn đối xử tốt với mọi người, và rất hay chuyện. Mẹ chồng của bà mất sớm, nên bà đã nuôi nấng hai người cô và chú ruột của chồng tôi. Bà cũng phải đi làm vất vả để kiếm tiền nuôi những đứa con của mình. Điều này không hề dễ dàng. Trước khi tu luyện, tôi không thể nhìn thấy tất cả những đức tính đáng quý này của bà, do trong tâm tôi đã tràn ngập sự oán giận đối với bà. Tôi bực tức vì bà không giúp tôi chăm sóc con tôi. Mẹ chồng tôi có ba người con trai và một người con gái. Tất cả các cháu của bà đều được sinh ra trong cùng một năm, nhưng bà chỉ chăm sóc một đứa cháu của người con trai út. Tôi và một người chị dâu khác đã rất oán giận bà vì sự thiên vị này.

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi đối chiếu với Pháp, tôi nhận ra rằng mình là “kẻ ác”. Hơn mười năm qua, tôi đã sống trong oán hận. Tôi đã rất ích kỷ. Sư phụ cũng giảng:

“Tất nhiên , chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.”(Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng tôi phải chiểu theo Pháp, vì vậy bất cứ khi nào tôi có thời gian, tôi đều đi đến chỗ mẹ chồng, giúp bà làm việc nhà và trò chuyện với bà. Tôi đặt mình vào vị trí của bà và đối xử tốt với bà. Kết quả là, bà thường xuyên tâm sự với tôi, và chúng tôi trở nên hòa thuận với nhau.

Sau đó bác sỹ chẩn đoán mẹ chồng tôi bị ung thư phổi và phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Trước khi qua đời, bà nói: “Hãy cố gắng tu luyện. Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Không quan trọng con nghèo hay giàu, miễn là con có sức khỏe, thì con sẽ có tài sản.”

Đại Pháp mang đến cho tôi cuộc đời mới

Tôi đến Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp hai lần. Vào năm 2002, cảnh sát đã cố gắng bắt tôi một lần nữa, nhưng tôi đã trốn thoát, và với sự giúp đỡ của một người hàng xóm, tôi đến ở tại nhà của một người họ hàng ngoài thị trấn. Trên đường ra khỏi thị trấn, tôi để lại một số tài liệu Đại Pháp ngay trước cửa nhà anh chồng tôi để giảng chân tướng về Đại Pháp cho gia đình anh ấy. Cửu Bình được xuất bản vào cuối năm 2004, phong trào thoái ĐCSTQ bắt đầu.

Tôi đến nhà anh rể, nơi tôi được đón tiếp nhiệt tình với bầu không khí chan hòa ấm áp. Tôi biết rằng sức mạnh của Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ đã hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi. Khi tôi giảng chân tướng, họ chăm chú lắng nghe và đồng ý thoải Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi bảo họ phải ghi nhớ câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, vì nó sẽ mang lại nhiều điều may mắn. Họ vui vẻ chấp nhận những gì tôi nói. Họ bảo tôi hãy ở lại với họ đêm đó và và hướng dẫn mọi người luyện công. Tôi rất vui khi nhìn thấy đĩa CD giảng thanh chân tướng về Đại Pháp đặt trong tủ kính của họ. Có thể thấy rằng họ rất tôn trọng Đại Pháp. Nhìn thấy điều này, tôi nhận ra sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp thật vĩ đại nhường nào.

Năm sau, gia đình anh chồng quyết định vào Nam để làm kinh doanh. Họ không muốn cho người khác thuê ngôi nhà mới xây của họ, vì vậy họ mời chúng tôi đến đó ở. Tôi nghĩ Sư phụ đã an bài sự việc này để tôi có thể cứu những người hữu duyên ở quê nhà.

Với sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ của các học viên từ các khu vực khác, tôi đã thành lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà và trở thành điều phối viên địa phương. Tôi đã phối hợp với các học viên khác để giảng chân tướng cho người dân và cứu người hiệu quả hơn.

Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi, ban cho tôi một cuộc đời mới và một gia đình hạnh phúc. Tôi chuyển đến sống ở một căn hộ và có một cháu gái khỏe mạnh, đáng yêu. Con dâu tôi làm việc ngoài thị trấn, vì vậy tôi ở nhà chăm sóc cháu gái. Bây giờ cháu bé đã được 7 tuổi và đang tu luyện theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn cùng với tôi. Cả gia đình tôi cùng sống hòa thuận và hạnh phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/28/370893.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/9/173184.html

Đăng ngày 02-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share