Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc
[MINH HUỆ 17-09-2018 ] Hơn 9 năm qua, tôi đã sống ở nhiều vùng khác nhau tại Mỹ Quốc. Khoảng bốn năm qua, tôi đã thuê một phòng trong một căn hộ. Chủ nhà là một cặp vợ chồng già người Trung Quốc cũng sống trong căn hộ này. Ban đầu khi tôi mới chuyển vào, có một cô gái khác cũng đang thuê một phòng. Bốn người chúng tôi phải dùng chung phòng tắm và bếp.
Ban đầu tôi rất cẩn thận trong mọi việc. Tôi sợ rằng bất kể lỗi lầm nào mà tôi phạm phải sẽ có thể khiến họ có ấn tượng tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi càng sợ thì tôi lại càng gặp phải nhiều sự cố. Tôi quên tắt đèn và quên cả vặn chặt vòi nước. Mỗi khi chuyện này xảy ra, ông bà chủ rất khó chịu và nhắc nhở tôi một cách rất nghiêm khắc. Tôi nhận ra rằng sự cẩn thận của mình có vẻ như là vì lo lắng cho thanh danh của Đại Pháp, nhưng ẩn sâu lại là bởi tôi sợ bị người khác chỉ trích.
Ban đầu, bất cứ khi nào tôi đi vào phòng khách, tôi cảm thấy ánh mắt của ông bà chủ đang dõi theo tôi. Họ nói với tôi rằng không được làm thứ này hay không được làm thứ kia. Nó là một thử thách lớn đối với tôi. Tôi biết điều này xảy ra bởi vì tôi có chấp trước vào việc không muốn bị chỉ trích và tôi cần phải buông bỏ nó. Quá trình buông bỏ tâm chấp trước này quả thật là rất dài và đau đớn. Tuy nhiên, khi tôi kiên trì buông bỏ tâm chấp trước này, dường như những cặp mắt của họ không còn dõi theo tôi nữa.
Một lần tôi đã vặn vòi nước chưa đủ chặt, do vậy nước đã nhỏ giọt gần 8 tiếng. Bà chủ rất tức giận và nói rằng bà ấy phải trả thêm 50 USD cho hoá đơn tiền nước của tháng đó. Tôi cảm thấy có lỗi và lấy ra 50 USD đưa cho bà ấy. Bà ấy đã từ chối và nói, “Nếu tôi nhận tiền của cô, lần sau tôi sẽ không thể phê bình cô nữa.”
Sau đó tôi phát hiện ra rằng, lượng nước thực tế cho căn hộ đó chưa bao giờ vượt quá 50 đô la trong một tháng. Tôi cảm thấy bực bội về việc bị hàm oan. Sau đó tôi đã nghĩ lại, là một học viên, tôi không nên trách móc người khác. Thay vào đó, tôi nên cảm ơn họ vì đã cấp cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính. Ngoài ra, đó là do lỗi của tôi và tôi đáng bị phê bình. Tôi cũng nên thông cảm cho việc nói quá lên của bà ấy.
Khi tôi không còn quên tắt điện, nước, lại có những thử thách mới. Bất cứ khi nào cô gái kia hay những vị khách của họ làm sai bất cứ điều gì, ông bà chủ nhà đều gõ cửa phòng tôi, và buộc tội tôi ngay khi có thể. Ban đầu tôi cũng cảm thấy khó chịu nhưng tôi biết mình cần phải đề cao. Khi tôi có thể bình tâm đối mặt với những sự cáo buộc như vậy, họ đã ngừng buộc tội tôi bởi lỗi lầm của những người khác.
Sau tất cả những trải nghiệm này, tôi trở nên vô cùng biết ơn đối với ông bà chủ nhà đã tạo ra cơ hội để giúp tôi đề cao bản thân. Tôi cố gắng đối xử với họ giống như cha mẹ của mình. Tôi sẽ mua quà cho họ vào những dịp lễ. Tôi dọn dẹp sau khi sử dụng bếp hay nhà tắm. Khi có thứ gì đó bị đổ vỡ trong không gian sinh hoạt chung của chúng tôi, tôi sẽ trả tiền để mua đồ thay thế. Khi người thuê nhà kia phàn nàn về ông bà chủ nhà, tôi chỉ mỉm cười và tâm tôi không động.
Bà chủ nhà cuối cùng đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó trong khi chồng bà chưa bao giờ gia nhập vào một tổ chức nào của Đảng Cộng sản. Trong đêm giao thừa dịp Tết Nguyên đán, bà ấy đã xem chương trình biểu diễn Shen Yun. Bà ấy cũng nói với những người hàng xóm của mình rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Tôi đã thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bà với họ hàng của mình rằng việc có được một người thuê nhà là học viên Pháp Luân Đại Pháp thật quá tốt. Khi cô gái kia chuyển đi, bà bảo tôi tìm giúp bà một học viên khác đến sống ở đây. Khi một căn hộ khác của họ còn trống, bà lại nói rằng bà chỉ muốn một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến sống ở đó. Sau đó, bảy học viên đã chuyển đến căn hộ đó còn một người khác chuyển đến căn hộ mà chúng tôi ở chung.
Đầu năm nay, ông bà chủ nhà trở về Trung Quốc trong ba tháng. Họ bảo tôi thu tiền thuê nhà và những khoản phí khác cho họ trong khi họ đi vắng. Khi con gái của họ sống ở một bang khác liên hệ với tôi liên quan đến một số vấn đề về căn hộ, cô ấy đã nói qua điện thoại, “Mẹ tôi nói chị giống như một thành viên trong gia đình đối với họ vì vậy chị cũng là gia đình của tôi.” Sau đó, cô ấy đã gửi cho tôi một bức vẽ về bốn đứa trẻ với lời chú thích “chúng ta là một gia đình” bởi vì cô ấy còn hai người em sinh đôi khác. Lần này, tôi đã thật sự cảm động.
Thời trẻ tôi là người nhạy cảm, ích kỷ và hẹp hòi. Tôi rất lo lắng về việc người khác nghĩ gì về tôi. Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một thành người khoáng đạt và sẵn sàng nghĩ cho lợi ích của người khác trước.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/17/373946.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/18/172905.html
Đăng ngày 21-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.