Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-10-2018] Tôi là một đầu bếp 46 tuổi. Tôi luyện võ thuật và khí công từ khi còn rất trẻ cho tới năm 24 tuổi. Mặc dù tôi tập luyện khí công trong nhiều năm và đã đọc nhiều sách khí công, nhưng nó đúng như Sư phụ đã giảng:
“Về những gì thực sự tại cao tầng, hầu hết những người tu luyện khí công chúng ta không có gì trong đầu hết, [họ] hoàn toàn chẳng biết gì.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Nhất)
Tôi trải nghiệm một số hiện tượng mà Sư phụ đã mô tả khi tập võ hoặc môn khí công khác, chẳng hạn như cảm nhận người khác, cột năng lượng, công năng ban vận và khả năng ăn kính. Chủ nguyên thần của tôi cũng rời khỏi nhục thân và có thể thấy các không gian khác. Tuy nhiên, không một thầy khí công nào có thể giải thích các hiện tượng một cách rõ ràng.
Tôi đã hồ đồ mà luyện và đã dùng khí công để chữa bệnh cho nhiều bệnh nhân. Tôi cơ bản có thể chữa bệnh cho bất kỳ ai. Trong thời gian đó, tôi uống khoảng một lít rưỡi rượu và hút hết hai bao thuốc là mỗi ngày.
Bởi vì tôi tập luyện võ thuật, tôi chấp trước mạnh mẽ vào việc đấu võ và nhận nhiều can nhiễu từ không gian khác. Đôi khi tôi đánh nhau suốt cả đêm, trở nên rất mệt mỏi, không còn sức lực để đi làm vào ngày hôm sau. Nhưng sau khi tôi uống rượu, năng lượng lại quay trở lại.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Một lần, khi tôi đang luyện khí công trong công viên, tôi đã gặp bác tôi. Bác nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và bảo: “Không gì có thể so sánh được với Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi cảm thấy bác nói viển vông, do vậy tôi không nói chuyện với bác. Nhưng bằng một cách nào đó mà cái tên Pháp Luân Đại Pháp đã kích hoạt một điều gì đó từ sâu thẳm trong tôi. Nó tựa hồ như rất là một điều gì đó rất cao thâm, vang vọng từ trong sâu thẳm.
Tôi đến thăm bác và nói với ông ấy: “Bác có tin vào sự tồn tại của các không gian khác không?” Ông ấy nói: “Điều đó không có gì bất thường cả. Chuyển Pháp Luân có nói về điều đó.” Sau đó bác giới thiệu Đại Pháp cho tôi và đưa cho tôi cuốn sách chính của pháp môn, cuốn Chuyển Pháp Luân.
Khi tôi về nhà, tôi mở sách ra và thấy nụ cười từ bi của Sư phụ. Tôi nghĩ: “Sư phụ Lý, nếu Ngài giống như những gì bác con đã nói thì xin hãy triển hiện điều đó.” Đáp lại, chân dung của Sư phụ phát sáng rực rỡ. Tôi trở nên phấn khởi và tò mò. Sau khi tôi bình tĩnh lại một chút, tôi mở sách ra lần nữa và nghĩ: “Sư phụ Lý, những điều con nhìn thấy có phải là sự thực không?” Chân dung của Sư phụ lại sáng lên với ánh sáng rực rỡ. Một lần nữa, tôi gập sách lại. Sau một hồi lâu, tôi mở sách ra lần thứ ba và nghĩ: “Sư phụ Lý, xin hãy cho con xem một lần cuối cùng”. Lần này, tôi nhìn thấy một cột năng lượng trên đỉnh đầu của Sư phụ dựng thẳng lên trời. Nó thực sự là đáng kinh ngạc! Tôi không thể không quỳ xuống và dập đầu bái lạy. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Buông bỏ chấp trước
Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi nhận ra rằng việc buông bỏ chấp trước là nghiêm túc và quan trọng. Nếu tôi biết rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nghĩa là không thể uống rượu và hút thuốc, tôi sẽ không mở sách Chuyển Pháp Luân ra đọc bởi vì tôi là một người nghiện cả hai thứ đó.
Thật đáng ngạc nhiên là sau khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã không nghĩ tới việc hút thuốc hay uống rượu trong ba ngày! Tôi không biết bằng cách nào tôi có thể ngừng quá lâu mà không nghĩ tới việc uống rượu và hút thuốc. Oà! Tôi nhận ra môn tu luyện này thực sự là tuyệt vời và tôi cần phải nghiêm túc tu luyện.
Không may thay, tôi đã uống rượu trở lại sau một thời gian ngắn, nhưng nó khiến tôi đau đầu khủng khiếp. Tôi thưa với Sư phụ trong tâm rằng tôi sẽ không uống nữa. Sau đó tôi có một giấc mơ. Ai đó đã đưa cho tôi một chai rượu và bảo tôi rằng nó là rượu Mao Đài tinh khiết và tôi nên thử uống. Tôi nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã bỏ uống rượu. Trên thực tế, vì tôi đã buông bỏ chấp trước đó nên không ai có thể thuyết phục tôi uống rượu được, kể cả những người không biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi là một đầu bếp và khá giỏi nấu ăn, ngay từ khi còn trẻ. Do đó, tôi có tâm hiển thị mạnh mẽ. Tôi rất ganh đua và có nhiều quan niệm con người khác nhau. Tôi tranh đấu vì danh và không thể chấp nhận bất cứ chỉ trích nào. Ngay cả ông chủ của tôi cũng không dám nói không với tôi, sợ rằng tôi sẽ bỏ việc. Nếu cấp dưới của tôi làm điều gì đó sai, tôi sẽ chửi rủa và đánh họ. Nhưng tôi là một người bạn hào phóng và luôn trả tiền cho mọi người khi tôi đi chơi với họ. Khi ai đó gặp rắc rối và cần giúp đỡ, tôi là người đầu tiên xuất hiện. Do đó, tôi có nhiều bạn.
Giờ đây tôi ngẫm lại tất cả những điều này, tôi cảm thấy buồn vì tất cả những quan niệm con người của tôi đã được bộc lộ. Làm cách nào tôi có thể thay đổi nếu còn tiếp tục ôm giữ các chấp trước của mình? Tôi hiểu rằng tôi cần buông bỏ mọi quan niệm người thường và quyết tâm thay đổi tốt hơn. Sau đó, tôi nhận thấy rằng mình đã thay đổi mỗi ngày.
Sự thay đổi đáng chú ý nhất là diện mạo của tôi. Cứ như thể là cơ thể tôi đang được đổi mới. Những người học nghề chỗ tôi đã vui mừng và thường nói rằng tôi không còn đánh hay thóa mạ người khác nữa. Tất cả họ hàng và bạn bè của tôi đã chứng kiến những thay đổi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Do đó, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, không ai trong số họ tin vào những lời dối trá trên các phương tiện truyền thông do nhà nước kiểm soát.
Hai tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, thiên mục của tôi khai mở. Ban đêm, tôi thấy một vị Đạo sỹ ngồi song bàn và nói: “Phật Pháp là chính Pháp. Hãy tu luyện tinh tấn”, trước khi biến mất. Buổi sáng, vợ tôi và tôi có thể thấy Pháp Luân quay trên các tán lá cây.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã viết trong nhật ký của mình: “Tiền bạc và giai nhân không thể giữ. Sự giàu có và danh dự cũng không thể giữ. Rượu ngon và chén vàng không thể giữ. Tu luyện trong đời này có thể đạt Viên mãn.”
Các kiếp luân hồi
Tôi đã từng có những giấc mơ về kiếp trước của mình. Lúc thì tôi là một ông vua, lúc là một nhà sư hay một người đàn bà, lúc tôi lại là một con bò hay một con vật nào khác.
Một lần tôi có một giấc mơ về thời Cổ Đại. Bảy hay tám người anh em và tôi mặc áo giáp. Chúng tôi cười ngựa và có súng dài. Chúng tôi đi tới một thành phố tên là Hữu Châu. Ngay khi chúng tôi vào thành phố, chúng tôi đã bị hàng ngàn quân lính săn đuổi. Chúng tôi chiến đấu khó khăn cho tới khi chỉ còn bốn người trong chúng tôi sống sót. Chúng tôi muốn tìm những người anh em đã bị đánh bại, do đó chúng tôi tiếp tục chiến đấu. Có quá nhiều quân địch và tôi bị áp đảo. Sau đó, tôi tỉnh giấc, và một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Tôi đã từng là Dương Tam Lang trong các câu chuyện về Tướng Dương (Các thế hệ của Dương gia là loạt những câu chuyện của Trung Quốc về một gia đình tướng lĩnh từ những năm đầu trong triều đại nhà Tống của Trung Quốc (960-1279).)
Lần khác, tôi có giấc mơ về Triều đại Nhà Thương. Nhà vua là một Bạo Chúa, do đó tôi đã giúp lật đổ Triều đại của ông ta. Tôi đột nhiên có đôi cánh, bay vào thành phố của ông ta và nói với các binh sỹ của ông ta rằng Triều đại Thương đã kết thúc, họ phải đầu hàng và chào đón vị vua mới của họ.
Một lần khác, tôi mơ thấy Tôn Ngộ Không và vị vua Rồng ở một không gian khác. Tôi nói với họ: “Các vị nhìn thấy tôi có phải không? Tại sao các vị không dừng lại để chào hỏi tôi?” Họ chào tôi, và vị vua Rồng nói: “Ngài đang bận rộn làm các việc để chứng thực Pháp, là điều vĩ đại nhất. Chúng tôi không dám làm phiền ngài.”
Pháp Luân Đại Pháp hiển thần uy
Trở lại năm 1999, tôi làm chủ một nhà hàng bị dịch chuột. Lúc ban đầu, bọn chuột tăng lên nhanh đến mức có thể thấy chúng đi lang thang xung quanh khu bếp ngay giữa ban ngày. Chúng không sợ người. Các nhân viên biết rằng tôi tu luyện Đại Pháp và sẽ không sát sinh. Nhưng có rất nhiều chuột, do đó họ mua thuốc diệt chuột.
Mặc dù tôi không sát sinh, tôi hiểu rằng chuột không thể xâm phạm môi trường sống của con người. Do đó, tôi viết một thông báo: “Các bạn chuột, các bạn đang đi quá mức. Đây không phải là chỗ để các bạn dạo quanh. Các bạn cần rời khỏi đây và ra cánh đồng tìm thức ăn. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và muốn từ bi. Tôi không sát sinh. Nhưng những người khác cũng sống ở đây. Họ sẽ không để các bạn yên. Xin hãy nhanh chóng rời đi.”
Tôi đọc to thông báo và mọi người nghĩ nó thật buồn cười. Tôi dán thông báo lên tường của nhà bếp. Ngày hôm sau, những con chuột đều biến mất. Mọi người đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp.
Một mùa Hè, cái đập muỗi ở nhà bị hỏng, và muỗi thường vào nhà thông qua các lỗ, đặc biệt vào buổi tối. Chúng không đốt tôi hay trẻ con, nhưng chúng đốt vợ tôi. Vợ tôi thức dậy nửa đêm để đập chúng, nhưng khi cô ấy bật đèn lên thì chúng lại biến mất.
Điều này khiến vợ tôi tức giận, và tôi cũng bị tác động bởi sự giận dữ của vợ. Cô ấy đổ lỗi cho tôi đã không sửa cái đập muỗi. Tôi nói: “Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ em nợ chúng từ kiếp trước và bây giờ chúng quay lại để đòi nợ em.” Tôi thầm nói với bọn muỗi: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Đây là thời kỳ Chính Pháp, do đó xin đừng can nhiễu đến thời gian nghỉ ngơi của tôi. Nếu chúng tôi mắc nợ các bạn, xin hãy bỏ qua bây giờ. Một ngày khi chúng tôi đạt Viên mãn, tôi sẽ đền trả phúc phận cho các bạn, cho các bạn một tương lai tốt đẹp.” Tất cả muỗi đều biến mất và vợ tôi đã được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp.
Sống sót sau cuộc bức hại
Tôi có một giấc mơ ngắn trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi được bảo rằng Pháp Luân Đại Pháp bị cấm ở Trung Quốc và cảnh sát sẽ bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định tiếp tục tu luyện Đại Pháp bởi vì tôi đã được nhiều phước lành từ Đại Pháp.
Trong một giấc mơ khác, hai người đàn ông đang đuổi theo tôi với một cái dùi cui. Họ đánh tôi, và một người túm lấy tóc tôi, kéo lê tôi về phía một ngọn núi. Người kia đâm kim vào chân tôi. Tôi nghiến răng, cố gắng chịu đựng cơn đau và nghĩ rằng tôi sẽ không từ bỏ đức tin của mình. Họ kéo tôi tới đỉnh núi rồi rời đi.
Một cánh cửa trong núi mở ra, và một vị tu sỹ già cao lớn bước ra. Ông ấy cúi chào tôi và nói: “Xin hãy theo tôi.” Ông ấy đưa tôi vào một căn phòng và tôi thấy Sư phụ đang ngồi song bàn. Ngài nhìn tôi và mỉm cười. Tôi nhanh chóng quỳ gối trên sàn, mắt đẫm lệ.
Tôi tỉnh dậy và gối tôi đẫm nước mắt. Một thời gian ngắn sau đó. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại. Lúc đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang đau khổ.
Chúng tôi bắt đầu phát tài liệu giảng chân tướng để nói với mọi người về Đại Pháp. Bởi vì thiếu kinh nghiệm, chúng tôi đã không hành xử một cách lý trí và tôi bị bắt giữ phi pháp. Trong trại tạm giam, các học viên học năm bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Chúng tôi cũng giảng chân tướng cho các tù nhân. Những người đã hiểu được chân tướng bắt đầu luyện công cùng chúng tôi. Các tù nhân nói: “Các đệ tử Đại Pháp đang phụ trách ở đây. Họ mới là người quyết định!”
Tôi vẫn nhớ một sinh viên đại học mà tôi đã gặp. Cậu ấy nói với tôi: “Có nhiều quyển sách hay do các hiền nhân để lại. Các anh có thể đọc chúng và không ai buồn quan tâm! Tại sao anh trở thành một tù nhân chỉ vì đọc Chuyển Pháp Luân? Có đáng vậy không? Tôi đã từng đọc Chuyển Pháp Luân một lần, và tôi không thấy có gì đặc biệt với quyển sách đó.”
Một học viên đáp: “Tôi đã từng học thuộc Đạo Đức Kinh của Lão Tử và một số phần trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Nhưng hai quyển sách này không thể so sánh với Chuyển Pháp Luân. Nếu cậu muốn thực sự hiểu được nội hàm của quyển sách này, cậu cần phải có tư duy đúng đắn.” Cậu sinh viên im lặng. Cậu ấy lắng nghe chúng tôi đọc Pháp hàng ngày. Sau vài ngày, cậu ấy cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Vẻ đẹp của Đại Pháp đã triển hiện qua hành vi của các học viên trong trại tạm giam. Chúng tôi đã làm những việc vị tha và thiện lương khiến mọi người trong nhà tù đều ấn tượng. Cả các tù nhân và lính canh đều thay đổi thái độ với các học viên và tỏ ra tôn trọng hơn.
Không một học viên nào bị buộc phải từ bỏ đức tin. Chúng tôi thành công tạo ra một môi trường tốt lành cho mọi người, do đó chúng tôi có thể luyện công, học Pháp, và giảng chân tướng.
Giảng chân tướng
Công việc đầu tiên tôi làm sau khi ra khỏi trại tạm giam là đầu bếp. Người đầu bếp ở đó khiến tôi có một thời gian khó khăn, nhưng tôi đối đãi bản thân như một người tu luyện chân chính.
Sau chín ngày làm việc, cuối cùng tôi đã làm cho đầu bếp cảm động. Ông ấy nói: “Các kỹ năng của anh rất tốt. Nhưng anh lại không hút thuốc hay uống rượu. Tôi chưa bao giờ gặp những người như thế.” Tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Ông ấy nói rằng ông ấy vui vì đã gặp tôi. Ông ấy đã hiểu được truyền thông đã không nói sự thật.
Vài ngày sau, tôi có một giấc mơ. Có một con rồng vàng trên bầu trời. Thời gian trôi qua và mọi thứ thay đổi, nó trở nên buồn tẻ và dần dần co lại. Tôi cố gắng cho nó ăn, nhưng nó lắc đầu và nói: “Tôi muốn ăn cà tím không vỏ.” Sau đó tôi tỉnh giấc.
Tôi nghĩ đến người đầu bếp cầu kỳ mà tôi gặp khi lần đầu đến đây làm việc. Ông ấy bảo tôi lột vỏ của một rổ đầy cà tím. Ông ấy cũng nói: “Tôi muốn ăn cà tím lột vỏ.” Tên ông ấy là Khổng Tường Long (trong tiếng Trung Quốc là “Con rồng tốt lành”). Việc này khiến tôi nhận ra rằng mọi sinh mệnh đều có nguồn gốc. Không phải ngẫu nhiên mà tôi gặp người đầu bếp này. Sư phụ an bài mọi thứ và tôi cần trân quý mọi người tôi gặp.
Một lần một người bạn mời một quan chức đến ăn tối. Ngay khi ba người chúng tôi ngồi xuống, điện thoại của vị quan chức kia reo. Tôi quyết định nói về Đại Pháp trước khi ông ấy rời đi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không uống rượu vì tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi nói trong hơn 1 tiếng đồng hồ và điện thoại của ông ấy không reo nữa. Thỉnh thoảng ông ấy hỏi những câu hỏi. Cuối cùng, ông ấy đứng dậy và nói: “Wow! Vậy đó là cách mà chế độ Cộng sản Trung Quốc đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp! Thoái thôi! Thoái thôi! Tôi muốn thoái các Đảng tà ác đó! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho tôi biết tất cả những điều này!”
Chứng kiến huyền năng của Đại Pháp
Có một biển quảng cáo lớn treo trên một con đường chính, và nó có những khẩu hiệu phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Nhiều học viên đã nghe nói về nó, nhưng bởi vì biển quảng cáo này rất lớn và cao nên không ai có thể nghĩ được cách gỡ bỏ nó. Tôi tới đó và đưa ra kế hoạch để gỡ bỏ nó.
Chúng tôi tới chỗ biển quảng cáo vào khoảng 10 giờ sáng. Một người trong chúng tôi phát chính niệm, hai người khác bôi đen khẩu hiệu bằng một chiếc khăn tẩm mực quấn trên một cây gậy dài.
Ngày hôm sau, các công nhân sử dụng ống nước cứu hỏa để tẩy mực. Chúng tôi tới đó lần nữa vào tối hôm sau và lại sơn màu đỏ. Khi tôi tới để kiểm tra nó vào ngày thứ ba, có một lớp sơn đỏ mới và khẩu hiệu tà ác kia đã được viết lại bằng mực đen.
Khi chúng tôi sắp tới để sơn lại biển quảng cáo lần thứ ba, tôi đặt hộp công cụ của chúng tôi vào bụi cây bên lề đường và bước qua để xem. Thật kỳ lạ là tất cả các đèn xung quanh biển quảng cáo đều tắt, kể cả đèn đường. Khi chúng tôi đi đến biển quảng cáo, chúng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi nói nhỏ: “Tối nay chúng ta không thể làm được. Hãy quay về.” Lúc này, tôi thấy khoảng tám người trốn trong bóng tối. Một giọng nói vang lên: “Có bắt giữ họ không?” Một người khác nói, “Đợi một chút nữa.” Chúng tôi rời đi mà không có bất kỳ vấn đề gì.
Khi chúng tôi trở về nhà, chúng tôi bình tĩnh lại và chia sẻ thể ngộ. Chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ bằng cách sử dụng quan niệm con người. Chúng tôi đã không tập trung vào việc thanh trừ các nhân tố tà ác trong các không gian khác. Chúng tôi hướng nội để tìm thiếu sót của chính mình. Chúng tôi đã phát chính niệm để thanh trừ mọi thứ ngăn chúng tôi xóa những khẩu hiệu tiêu cực.
Đêm đó, tôi mơ thấy tôi đang nghe bài giảng của Sư phụ. Khi Ngài kết thúc và chuẩn bị rời đi, tôi phát hiện một thứ gì đó lấm bẩn trên vai của Sư phụ. Tôi lao về phía Sư phụ và nói với Ngài rằng tôi sẽ lau sạch áo của Sư phụ. Sau đó, tôi thức dậy. Tôi hiểu rằng giấc mơ là Sư phụ khuyến khích tôi tiếp tục, và điều này làm tôi thêm tự tin để loại bỏ thông điệp xấu xa khỏi bảng quảng cáo.
Vào đêm thứ tư, sau khi chúng tôi phát chính niệm xong, chúng tôi lại đi tới chỗ biển quảng cáo. Tôi phát chính niệm hướng về người bảo vệ biển quảng cáo trong khi các đồng tu của tôi sơn bảng quảng cáo bằng mực đen. Ngay khi công việc đang diễn ra, một tiếng còi cảnh sát hú lên. Tôi phát chính niệm trong khi đi về phía nhân viên cảnh sát. Anh ấy choáng váng và nhìn tôi không chớp mắt. Các học viên đã hoàn thành việc sơn bảng, còn viên cảnh sát và tôi vẫn nhìn chằm chằm vào nhau. Khi tôi nhận ra rằng các học viên đã đi và tôi là người duy nhất còn lại, tôi nghĩ, “Mình đang làm gì ở đây? Đi thôi! ”Tôi lên xe và rời đi một cách an toàn.
Một lần khác, chúng tôi tìm thấy một biểu ngữ vu khống Đại Pháp tại cổng bãi đậu xe. Nửa đêm, một học viên khác và tôi vác một cái thang để leo lên cổng. Tuy nhiên, biểu ngữ được treo bởi một sợi dây dày, mà tôi không có đủ sức để gỡ nó. Tôi đã cầu xin Sư Phụ giúp đỡ, và tôi đã có đủ sức mạnh để kéo nó xuống.
Nhiều việc tà ác đã xảy ra trong khu vực của tôi trong những năm qua. Ngay khi chúng tôi thấy bất cứ điều gì xấu xa, chúng tôi đã loại bỏ nó. Chúng tôi bảo vệ danh dự của Sư Phụ và Đại Pháp. Trong khi chúng tôi nỗ lực để loại bỏ các khẩu hiệu ác, chúng tôi luôn có thể cảm thấy được sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ và quyền năng vô biên của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/11/375639.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/6/173156.html
Đăng ngày 22-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.