Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đức
[MINH HUỆ 14-10-2018] Từ khi tôi có thể ghi nhớ, tôi có khả năng nhìn và cảm nhận được nhiều cảnh tượng kỳ quái. Khi còn nhỏ, tôi nhìn thấy những người lùn trông kỳ quặc và xấu xí ngồi trên mép giường của tôi vào ban đêm và quan sát tôi. Vào ban ngày, tôi thấy những đám bóng tối vụt qua và con người bị bao quanh bởi đám mây đen. Tôi thường cảm thấy rằng trong phòng không chỉ có một mình mình. Điều đó làm tôi sợ hãi, và không có ai để tôi có thể chia sẻ về nó.
Nó thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn khi tôi đến tuổi dậy thì. Khi tôi ngủ – và sau đó tỉnh dậy, có những sinh mệnh đen tối đến và đè lên tôi. Tôi không thể tự bảo vệ mình. Tôi không thể nói được. Tôi hoàn toàn không thể di chuyển được và rất sợ hãi.
Khi những sinh mệnh này rời khỏi tôi, tôi cảm thấy rất yếu ớt, bụng và lưng dưới rất đau. Có lần, chúng thậm chí còn gọi tên tôi. Trong nhiều năm, hàng đêm, tôi thực sự bất lực trước những “chuyến viếng thăm” này. Sau đó, tôi đã kể chuyện này với cha mẹ. Đôi khi tôi còn lên giường nằm cùng cha mẹ tôi. Và thậm chí sau đó, dù nằm giữa cha mẹ, tôi vẫn bị quấy rối bởi những sinh mệnh này và không thể kêu cứu. Mỗi lần điều đó xảy ra, toàn thân tôi hoàn toàn cứng đơ và không thể di chuyển.
Điều duy nhất tôi có thể làm sau khi vượt qua đợt tấn công đầu tiên là suy nghĩ. Và tôi bắt đầu cầu nguyện. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến Kitô giáo. Nhưng cha mẹ tôi nghĩ nó rất quan trọng, vì vậy tôi phải thường xuyên đi nhà thờ. Do đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi vào những lúc này là cầu nguyện “Đức Chúa”. Tôi vật lộn với những sinh mệnh đó, nếu tôi đủ mạnh, nó sẽ biến mất nhanh hơn. Nhưng tất nhiên, tôi rất hoảng sợ. Thứ đang ám lấy tôi là gì? Nó đang làm gì với tôi? Tại sao điều này xảy ra với tôi? Tôi có thể làm gì? Tôi có thể tìm thông tin ở đâu? Ai có thể giúp tôi?
Cuộc kiếm tìm câu trả lời của tôi đã dẫn tôi đến những người chữa bệnh, những người chữa trị tâm linh, và những pháp sư. Nhưng không ai có thể giúp tôi, và thậm chí những người trong số họ có thể trả lời cho câu hỏi của tôi còn ít hơn. Theo thời gian, tôi chỉ có thể dành cả đêm để xem TV và bật đèn. Tôi sợ. Tôi cảm thấy những sinh vật này đang ngồi trên giường của tôi, trên thân tôi, và tôi hoàn toàn bất lực.
Khi tôi trưởng thành hơn, những chuyến viếng thăm này cũng ít hơn. Nhưng nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực vẫn còn. Và tôi vẫn nhìn thấy và cảm nhận thấy nhiều thứ.
Đôi khi những khả năng này khá hữu ích. Tôi sẽ trở nên bồn chồn và gần như hoảng sợ, vì vậy tôi sẽ rời khỏi một nơi nào đó, và sau đó tôi mới biết rằng có một tai nạn lớn hoặc xung đột xảy ra ngay sau khi tôi rời đi. Theo thời gian, tôi học được cách tin vào bản năng này và không còn nghi ngờ nó nữa. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy một người bình thường với một nửa khuôn mặt của quỷ thì một vấn đề khác lại phát sinh.
Điều gì đã xảy ra với tôi, và tại sao tôi lại có khả năng đó? Tôi không muốn điều này. Tôi từ chối và phủ nhận nó. Tất cả những gì tôi muốn là một cuộc sống bình thường! Trong quá trình tìm kiếm sự ức chế, để có một giấc ngủ yên bình, tôi tăng cường sử dụng rượu và ma túy. Tôi đã thử điều này trong nhiều năm mà không thành công.
Khi tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp sau nhiều năm mất ngủ và lo lắng, tình trạng này đã thay đổi hoàn toàn. Cuốn sách đầu tiên tôi đọc là Đại Viên Mãn Pháp, và tôi đã bị thu hút bởi nội dung trong đó. Cuối cùng, liệu tôi có tìm thấy câu trả lời cho những trăn trở của mình hay không?
Nó thậm chí còn tuyệt vời hơn. Tôi vừa mới bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân thì một “chuyến thăm” khác lại xuất hiện. Lần này, nó có hình dạng một người phụ nữ già tóc trắng xóa, có vẻ như là một người phụ nữ tốt. Chuông báo thức của tôi kêu lên. Bà ta cúi xuống và nói: “Giờ ngươi đang học được rất nhiều thứ. Ngươi có vẻ khá thông minh.” Tôi gọi tên của Sư phụ, và ngay lập tức thể sinh mệnh này biến mất. Tôi gặp phải những tình huống tương tự như thế này vài lần, và chúng luôn luôn biến mất ngay lập tức sau khi tôi gọi tên Sư phụ.
Tôi xúc động nghẹn ngào. Liệu có phải tôi đã tìm thấy không chỉ là câu trả lời mà còn là sự bảo hộ? Chỉ là vậy, không có sự ràng buộc nào?
Một lần, tôi mơ thấy mình ở một phòng khám. Có người gọi tôi tới giúp ở phòng bệnh nhân. Khi tôi bước vào, một người phụ nữ tóc đen trong bộ váy trắng, rách rưới bước tới chỗ tôi. Những người sau lưng tôi đột nhiên biến mất và đóng cửa lại, nên tôi phải ở lại một mình với người phụ nữ kia. Cô ta tiến đến gần hơn và gần hơn như một bộ phim kinh dị. Đôi mắt của cô ta đen ngòm với những tia máu đỏ. Cô ta dừng lại ngang mũi tôi, nắm lấy đầu tôi bằng cả hai tay, và nhìn tôi chằm chằm. Tôi bình tĩnh và gọi tên Sư phụ Lý Hồng Chí. Người phụ nữ trở nên cảnh giác. Tôi gọi tên Sư phụ hai lần nữa, và đột nhiên một người phụ nữ trẻ hạnh phúc, khỏe mạnh đứng trước mặt tôi. Giờ cô ấy có mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẳm. Tôi nói chuyện với cô ấy và bảo cô đọc Chuyển Pháp Luân, và đột nhiên cô ấy ngồi trên giường trong phòng bệnh đọc cuốn sách. Cô ấy tỏ thái độ rất biết ơn!
Tôi thức dậy và kinh ngạc. Điều gì vừa xảy ra? Thi thoảng tôi lại có những giấc mơ thế này, và tôi luôn ngạc nhiên trước sức mạnh của Sư phụ. Nhưng trên tất cả tôi vô cùng biết ơn Sư phụ! Biết ơn vì cuối cùng tôi có thể ngủ yên giấc mà không còn cảm giác sợ hãi. Biết ơn những câu trả lời cho các câu hỏi của tôi. Biết ơn vì không thấy và cảm thấy nhiều thứ bất thường nữa. Tôi biết thời thời khắc khắc Sư phụ luôn ở bên tôi và bảo hộ cho tôi. Tôi vẫn nhớ rõ một tình huống: Lúc tôi 13 hoặc 14 tuổi và nằm trên giường khóc vào buổi tối. Tôi phàn nàn về những bất công trong cuộc sống, về bạo lực, thể chất và tâm lý. Tôi nói rằng không thể có Thượng đế và nếu có, ông ta… tôi nghĩ và nói rất tệ. Khi tôi ngủ thiếp đi, tôi đột nhiên thấy mình trong một hội trường lớn, và một người đàn ông rất cao đứng trước mặt tôi trong ánh sáng chói lòa. Ngay lập tức, tôi quỳ rạp xuống và lạy sát đất. Ánh sáng quá chói lóa đến mức tôi không thể mở mắt ra. Tôi cảm thấy xấu hổ và hối hận trước những lời tôi vừa nói trước khi ngủ. Người đàn ông đặt tay lên đầu tôi và nói rằng ông ấy luôn ở bên tôi, rằng tôi không cần phải sợ hãi. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi òa khóc ngay lập tức và cảm thấy hối hận vì những lời nói vô tri của mình.
Giờ đây tôi có thể hiểu nhiều hơn, dù không phải mọi thứ, trong cuộc sống này. Chỉ đến giờ tôi mới có thể chấp nhận bản thân mình và cuộc sống của mình. Tôi không phàn nàn về những bất công mà mình phải gánh chịu nữa. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài những điều tốt đẹp nhất cho tôi và luôn ở bên cạnh và bảo hộ tôi.
Con xin cảm tạ người Thầy của con, Sư phụ Lý Hồng Chí, bằng cả trái tim.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/5/375390.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/14/172848.html
Đăng ngày 02-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.