Bài viết của Tiểu Lợi

[MINH HUỆ 20-10-2018] Chú thích của Ban biên tập: Một phụ nữ đã phải ngồi tù tám năm đơn giản chỉ vì không chịu từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Trong quãng thời gian đó, chồng cô ngoại tình còn con gái cô trở nên lạnh lùng, xa cách. Khi cô được trả tự do, cô đã làm nhiều việc để hàn gắn lại với con gái mình bằng cách chiểu theo nguyên lý của Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ tháng 7 năm 1999.

Tôi nhìn quanh ngôi nhà này, ngôi nhà của tôi, không còn giống như những gì mà tôi còn nhớ tám năm về trước.

Có vẻ như từ khá lâu rồi, ngôi nhà này không có ai sinh sống, mặc dù ai đó đã cố giữ cho nó sạch sẽ. Trong gian bếp, một cánh cửa nằm dưới sàn và vòi nước bị rò rỉ, những dấu hiệu này cho thấy nó đã không được sử dụng.

Chồng tôi đã bỏ đi, tôi không hề ngạc nhiên về điều này. Tôi không thể nhớ được những gì anh ta đã nói với tôi, giờ thì những điều đó không còn quan trọng nữa. Ký ức hay trực giác cho tôi biết anh ta đã bỏ đi sống cùng một người đàn bà khác, hẳn là anh ta đang ở nơi đó.

Con gái tôi cũng không ở đây. Tôi biết cháu đã sống với ông bà nội nhiều năm nay. Chắc hẳn cháu đang ở đó.

Khi ngày qua đêm tới, tôi cũng dần nhận ra rằng tôi sẽ phải trải qua ngày đầu tiên sau khi được tự do chỉ có một mình, trong một căn bếp trống rỗng và chỉ có vài cái ghế. Tôi cố ngăn nước mắt ngừng rơi mà không thể.

Đêm đầu tiên đó, tôi nhắc nhở mình phải mạnh mẽ. Nhưng những ký ức về cuộc sống trước đây cứ ùa về làm gián đoạn những suy nghĩ của tôi, vào kéo tôi trở về quá khứ – những quãng thời gian vui vẻ và cả những lúc buồn.

Cảm nhận thế giới vô hình

Cha mẹ tôi đều là kỹ sư. Mặc dù chịu ảnh hưởng học thuyết vô thần và chủ nghĩa thực dụng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong quan điểm của cha mẹ tôi, tôi vẫn luôn tin vào sự tồn tại của Thần, linh hồn và ma quỷ. Nói ngắn gọn là bởi vì tôi luôn có thể cảm nhận được họ ở xung quanh mình.

Thỉnh thoảng, tôi có thể nghe được những âm thanh mà người khác không thể nghe được. Khỏi cần phải nói, khiến cho mọi người tin điều đó khó khăn thế nào.

Một lần, tôi đã ngủ trưa khi tôi còn đang học đại học. Khi tôi nửa tỉnh nửa mơ, tôi có thể trông thấy và nghe thấy nhiều người đi đi lại lại trong phòng tôi, họ nói chuyện ầm ĩ với nhau. Nhưng tôi biết rằng cửa phòng tôi vẫn khóa, vậy làm cách nào mà họ có thể vào trong đó được?

Khi trở nên tỉnh táo hơn, tôi muốn ngồi dậy để quan sát những người đó được rõ hơn, nhưng tôi cảm thấy không thể cử động được. Đột nhiên, tôi trông thấy một ông già bên cạnh, ấn vai tôi xuống để giữ không cho tôi dậy. Tôi rất sợ và cố gắng lách ra khỏi tầm tay của ông. Cuối cùng thì tôi đã làm được, tôi ngồi thẳng dậy trên giường.

Sau đó, tôi quay người nhìn chiếc giường thì chỉ thấy một “tôi” khác đang nằm ngủ.

Tôi quá kinh hãi đến mức ngã gục xuống giường. Rồi sau đó tôi tỉnh dậy.

Kể từ đó, tôi không bao giờ ngủ ngày một mình nữa. Thậm chí vào buổi tối, tôi có thể nghe thấy ai đó đang thở ngay bên cạnh khi tôi đang ngủ. Tôi đã nhờ mẹ quan sát xung quanh để tôi yên tâm đi ngủ vào buổi tối.

Có vẻ như tôi sẽ mãi mãi bị những cơn ác mộng này làm phiền cho tới khi tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện Phật gia cả tâm lẫn thân vào năm 1996.

Tôi lập gia đình cùng năm đó. Chồng tôi đưa tôi tới thăm chị gái anh ấy ở một thành phố lớn trong kỳ trăng mật của chúng tôi. Khi ở đó, chị dâu tặng cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu đọc cuốn sách đó khi chúng tôi trên đường trở về nhà.

Ban đầu, thật khó có thể tin vào những điều trong sách. Nhưng tôi biết rằng đó là một cuốn sách hay. Điều đó đủ để thuyết phục tôi bước vào tu luyện.

Từ đó trở đi, tôi không còn bị những sinh mệnh đó làm phiền nữa, mà tôi chỉ cảm nhận được họ.

“Con tới đây để đắc Pháp!”

Tôi sinh một bé gái khỏe mạnh và đáng yêu vào năm 1997. Trước khi cháu có thể nói một câu đầy đủ, cháu thường nhìn vào đồ hình Pháp Luân ở bìa của cuốn Chuyển Pháp Luân, uốn bàn tay nhỏ bé của mình thành vòng tròn, và nói, “xoay xoay xoay!” [Ghi chú: Các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp dạy rằng Pháp Luân thường chuyển không dừng trong các không gian khác.]

Một đêm, tôi đang nằm trên giường cùng với con gái. Tôi hỏi vui cháu: “Tại sao con lại ở đây?”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, đứa con gái một tuổi của tôi trả lời một cách rõ ràng: “Mẹ, con tới đây để đắc Pháp!” [Ghi chú: Pháp là thuật ngữ có nghĩa là Đạo trong Phật Pháp.]

Tôi hoàn toàn kinh ngạc. Tôi không bao giờ nghĩ rằng đứa con một tuổi của tôi sẽ có câu trả lời chính xác như vậy cho một câu hỏi về sự tồn tại của con người.

Một người giúp việc nhỏ tuổi

Sau đó, bất cứ khi nào tôi ngồi xuống để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, con gái tôi sẽ lặng lẽ tự chơi mà không làm phiền tôi. Bất cứ khi nào tôi dừng đọc, cháu cũng sẽ nói: “Mẹ đọc tiếp đi!” Thậm chí khi tôi được nghỉ làm và không muốn đọc sách, con gái tôi sẽ mang sách tới và đặt vào tay tôi.

Con gái còn nói với tôi rằng cháu có thể nhìn thấy nhiều con mắt trên bầu trời đang theo dõi chúng tôi, và có nhiều người ở trong các trang sách Chuyển Pháp Luân.

Hồi đó, bài công pháp số năm của Pháp Luân Đại Pháp là một quan đối với tôi. Ngồi xếp bằng ở tư thế song bàn trong một giờ rất đau và tôi thường xuyên phải vật lộn với việc liệu có nên bỏ cuộc giữa chừng hay không. Nhưng bất cứ khi nào tôi có ý nghĩ đó, con gái tôi sẽ chạy đến bên cạnh và ngồi xếp bằng ở tư thế song bàn cùng tôi- thậm chí ngay cả khi đang ngủ cháu cũng tỉnh dậy. Cử chỉ nhỏ này mang tới động lực để tôi vượt qua khó khăn.

Năm 1999, khi số lượng học viên vượt quá 100 triệu người, nhiều hơn số lượng đảng viên, ĐCSTQ đã cấm Pháp Luân Đại Pháp. Chính quyền bắt giữ nhiều học viên và tống họ vào tù ngục hoặc trại lao động cưỡng bức. Trên truyền hình, phát thanh, và nhiều tờ báo đầy rẫy những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp.

Nhưng tôi biết tôi không thể từ bỏ Đại Pháp. Thời gian đó, tôi thực sự không biết phải làm gì, vì vậy tôi đã dùng cách viết những tờ ghi chú nhỏ- “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Nó không phải là tà đạo như truyền hình nhà nước vu khống. Xin hãy tin tôi: Không ai mạo hiểm sự an toàn của mình để nói dối cả.”

Tôi nhét những tờ ghi chú này vào trong vé mà tôi đưa cho tài xế xe buýt hoặc ở cửa nhà của mọi người.

Sau đó, tôi bắt đầu in các áp phích tự dán với những thông điệp xua tan những tuyên truyền đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dán những áp phích đó lên cột điện, bức tường, hoặc cánh cửa khi tôi đưa con gái đi dạo sau các bữa tối. Thỉnh thoảng, con gái cũng giúp tôi dán chúng.

Rào cản vô hình

Năm 2003, tôi bị bắt trước sự chứng kiến của con gái tôi.

Cảnh sát lục soát nhà chúng tôi, lật tung và lấy đi những thứ mà họ thích. Họ đã làm điều không được phép là chia cắt người mẹ và đứa con gái lên năm, vốn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhìn chằm chằm, không nói được gì và mắt mở to vì sốc.

Tôi bị kết án 8 năm tù giam chẳng vì lẽ gì ngoài việc không chịu từ bỏ đức tin của mình.

Ban đầu, chồng tôi đưa con gái tới thăm tôi. Trong mỗi lần đó, con gái tôi điềm tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, không giống với lứa tuổi của cháu. Không lần nào cháu khóc hoặc tỏ ra giận dữ – cháu chỉ ăn trưa cùng cha cháu và tôi rồi rời đi.

Một ngày, con gái không tới thăm tôi nữa. Tôi có thể cảm nhận mọi thứ trong nhà tôi đang thay đổi, khi không có tôi.

Khi tôi được thả, chồng tôi để tôi ở nhà và bỏ đi trong một thời gian ngắn. Con gái tôi cũng chuyển tới sống với ông bà nội sau vài câu nói chiếu lệ với tôi. Tôi bị bỏ lại một mình ở một nơi mà tất cả chúng tôi đã thường gọi là nhà.

Cuối cùng, mặc dù không dễ dàng gì, tôi đã tỉnh táo quyết định vượt qua sự đối xử lạnh nhạt của chồng, con gái, và bố mẹ chồng tôi. Tôi bỏ qua tất cả.

“Tám năm với họ cũng không dễ dàng gì”, tôi nghĩ vậy.

Chồng tôi và tôi từng làm cùng một công ty. Sau khi tôi bị bắt, anh ấy trở nên bị mọi người xa lánh và lỡ nhiều cơ hội thăng tiến. Con gái tôi cũng vậy, cháu không biết giải thích thế nào cho các bạn cùng lớp vì sao mẹ mình lại phải ở tù. Đối với trẻ con, thì chỉ những kẻ xấu mới phải đi tù, nên cháu phải nói rằng mẹ mình đã chết. Ông bà nội của cháu cũng không thể giúp được gì trong trường hợp này, bởi vì họ đã bị những tuyên truyền giả dối tẩy não hoàn toàn. Họ dạy cháu gái họ rằng mẹ cháu đã gây ra nhiều tai họa cho gia đình, mặc dù chính ĐCSTQ đã tạo ra bi kịch và làm liên lụy tới gia đình chúng tôi.

Có lẽ nỗi đau lớn nhất trong tâm tôi chính là con gái luôn giữ khoảng cách với tôi. Ông bà của cháu tin tưởng chắc chắn rằng một đệ tử Đại Pháp như tôi đã mang tới những điều không may mắn cho gia đình, đồng thời những tuyên truyền trong sách giáo khoa của cháu đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là xấu, khiến con gái tôi đối với tôi không có gì khác ngoài sự khinh miệt.

Cháu không chịu gọi tôi là “Mẹ”. Đối với cháu, tôi là người bỏ đi. Cháu nói những lời thô lỗ với tôi và sẽ bỏ đi bất cứ khi nào tôi nói điều gì không vừa ý cháu. Tất cả những điều đó làm tim tôi đau đớn. Tôi đã làm tất cả có thể để đáp ứng cho cháu, không làm cháu buồn để cháu ở lại với tôi lâu hơn một chút vào mỗi lần cháu tới thăm tôi.

Một hôm, con gái tới nhà tôi ăn trưa.

“Hôm nay, một bà già cố nói với con và bạn cùng lớp con về Pháp Luân Công. Bà ấy nói điều gì đó về thoái xuất khỏi ĐCSTQ”, cháu tự hào nói. “Các bạn lớp con thật sự khó chịu, vì vậy con đã bước tới chỗ bà ấy và cho bà ấy một cái tát.”

Tôi đã sốc. Đó chỉ là một đồng tu đang cố gắng giúp mọi người hiểu chân tướng, và tôi cảm thấy mất mát khi tôi dễ dàng rơi vào tình cảnh như học viên đó. Cách hành xử của con gái tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được.

“Sao con có thể làm vậy chứ?” Tôi hỏi, và đây là lần đầu tiên tôi chỉ trích con gái mình. “Không vì bất kể điều gì- ở đâu mà lại có quyền đánh một bà già chứ?”

Nhưng con gái tôi không nghe, điều đó chỉ làm tôi thêm lo lắng và bực bội. Tôi yêu cầu cháu sửa chữa sai lầm và thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên ngay lập tức.

Điều đó làm con gái tôi càng trở nên tức giận hơn. Cháu ném mạnh chìa khóa cửa xuống bàn rồi bỏ chạy ra cửa.

Tôi chạy phía sau suốt đoạn đường tới nhà ông bà nội cháu. Buổi chiều, sau khi con gái tôi đi học, bố mẹ chồng tôi bắt đầu la mắng tôi. Họ nói rằng họ sẽ không cho tôi gặp lại con gái nếu tôi còn đề cập tới Pháp Luân Đại Pháp với cháu.

Vừa đi bộ về nhà, tôi vừa cảm thấy bất lực và trống rỗng trong tâm. Tôi không biết mình nên làm gì.

Sau những sự việc này, con gái tôi không đến nhà tôi, nơi mà đã từng là nhà của cháu, nữa. Chồng tôi còn đòi ly dị tôi: người đàn bà mà anh ấy đang qua lại gây áp lực muốn anh phải cưới cô ta, và anh cũng không muốn dính líu đến Pháp Luân Đại Pháp thêm chút nào nữa. Cha mẹ chồng tôi cũng ủng hộ quyết định này.

Và họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Tai họa lại ập đến, cùng thời gian đó, mẹ tôi bị đột quỵ khiến bà bị bán thân bất toại. Tôi phải dành hết thời gian để chăm sóc bà.

Đó là khoảng thời gian đen tối của tôi. Những người tôi quan tâm dường như đẩy những gánh nặng không thể chịu nổi lên vai tôi. Nhận thấy không còn lựa chọn nào khác, tôi đã ký vào đơn ly dị và đưa cha mẹ già của tôi tới sống cùng chị gái tôi ở một thành phố khác.

Ngồi trên tàu, tôi thấy mọi thứ thân quen trong thành phố trở nên nhỏ dần, nhỏ dần và tim tôi đau nhói. Tôi đã từng có một ngôi nhà ở đó, và một gia đình hạnh phúc. Còn giờ đây, thành phố này không chào đón tôi và trở nên lạnh lẽo.

Việc tu luyện của tôi đã không gây hại cho bất kỳ ai. Tu luyện cho tôi sự khuây khỏa và giúp tôi trở nên tốt hơn. Tôi đã tự hỏi rằng quyền lực thống trị nào lại trừng phạt một người thiền định ôn hòa như tôi – Liệu chúng sẽ nhận được gì khi hủy hoại tôi và gia đình?

Hàn gắn

Tại nơi ở mới, mẹ tôi và tôi đều học Đại Pháp và luyện các bài công Pháp ở nhà. Tình trạng của mẹ tôi dần cải thiện từng chút, từng chút một.

Khi bà trở nên khỏe hơn, tôi bắt đầu ra ngoài để đề cao nhận thức về cuộc bức hại và giải thích rằng chúng tôi không phải tà ác – chỉ là một môn tu luyện. Nhưng những suy nghĩ về con gái tôi, sinh mệnh nhỏ bé này đã từng nói với tôi rằng cháu đến đây để đắc Pháp, vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Vì vậy mà cứ khoảng vài tháng, tôi lại trở lại thành phố trong vài tuần với hy vọng được gặp cháu.

Mỗi lần như vậy, tôi đều có thể gặp con gái mình, nhưng lần nào cháu cũng chỉ nán lại một lát. Thật sự, chúng tôi không có nhiều điều để nói với nhau; con gái tôi chỉ hỏi xin tiền hoặc nhờ tôi mua các thứ cho cháu. Vào quãng thời gian đó, tôi thất nghiệp và không có thu nhập ổn định, nhưng người cha tốt bụng của tôi đã cho tôi chút tiền để lo cho con gái, do vậy mà trông tôi cũng không quá khổ sở.

Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận ra tôi có tâm tranh đấu rất mạnh mẽ, chính điều này đã gây nên những rắc rối với con gái tôi. Tôi nhắm thẳng vào chấp trước này và từ từ loại bỏ nó. Sau đó, việc trò chuyện với con gái tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Tôi biết con gái tôi đọc nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, vì vậy tôi thường xuyên mang tới cho cháu chuyện về những lời tiên tri trong lịch sử và các không gian khác từ trang web Minh Huệ. Con gái tôi nhận và đọc chúng.

Năm thứ hai sau khi tôi chuyển đi, một lần tôi đã có cơ hội nói chuyện lâu hơn với cháu. Tôi đưa cháu đi mua sắm rồi đi ăn. Khi ăn tối, tôi nói với cháu Pháp Luân Đại Pháp thật sự là gì, về cuộc bức hại, và tại sao mọi người nên cắt đứt mối liên hệ với ĐCSTQ.

Lần này, tôi bảo cháu thoái xuất khỏi Đoàn và Đội, những tổ chức mà gần như hầu hết tất cả học sinh Trung Quốc bị bắt buộc phải tham gia.

Con gái tôi lặng lẽ cúi đầu. Tôi có thể nói rằng cháu đã không thay đổi ý nghĩ, và tôi cảm thấy rất tiếc cho cháu. Đây không phải là bản nguyên của cháu, nhưng chính những tuyên truyền và tẩy não liên tục trong nhiều năm của ĐCSTQ đã tạo nên vỏ bọc độc hại bao quanh con gái tôi. Tôi cũng cảm thấy tiếc rằng mình đã không tu xuất tâm từ bi để có thể xuyên thủng vỏ bọc đó để cứu cháu.

Gần đến lúc nói lời tạm biệt.

Trong một cố gắng cuối cùng, tôi đặt tay lên trán con gái và nhẹ nhàng vuốt ve cháu một chút. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi: “Thưa Sư phụ, xin Ngài thanh trừ những ảnh hưởng của ĐCSTQ ra khỏi não của con gái con.”

Thật kỳ diệu, con gái tôi đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Mẹ, làm ơn giúp con thoái xuất khỏi các tổ chức cộng sản”, cháu nói với tôi.

Tôi không thể nói lên lời. Tâm tôi tràn ngập niềm vui và lòng cảm ân – Sự phụ luôn ở bên cạnh tôi!

Cùng nhau bước đi

Bởi vì tôi liên tục học các bài giảng Đại Pháp và ghi nhớ cuốn Chuyển Pháp Luân, nên tôi có thể tìm ra thêm nhiều chấp trước và chính lại chúng.

Đến một khoảng thời gian, tôi cần có việc làm – không có việc, tôi sẽ không thể hỗ trợ con gái khi cháu vào đại học. Tôi cũng không muốn con gái tôi nghĩ rằng tôi chỉ là kẻ ăn bám.

Sau đó, tôi tìm được việc mà không gặp khó khăn gì.

Trong vài năm tiếp theo, mối quan hệ giữa tôi và con gái dần dần được cải thiện. Từ những gì tôi đã trải qua, con gái tôi có thể thấy được rằng bị cầm tù phi pháp không thể hủy hoại được tôi, thay vào đó, tôi có thể sống hạnh phúc mỗi ngày.

Khi con gái ôn thi vào đại học, tôi trở về thành phố để giúp đỡ cháu. Cháu rất vui khi tôi trở lại, và chúng tôi đã tâm sự với nhau rất nhiều. Tôi cảm thấy như thể những mảnh ghép vô hình cuối cùng chia cách chúng tôi nhiều năm nay đã tan biến mất.

Nó giống như nút thắt đã được khai mở trong tâm con gái tôi: Cháu thổ lộ những điều sâu thẳm trong tâm với tôi. Những điều chất chứa trong nhiều năm cùng lúc đã bộc phát ra.

Cháu kể với tôi về những thống khổ trong cuộc sống sau khi tôi bị cảnh sát bắt đi. Cha cháu [chồng cũ của tôi] lăng mạ cháu bất cứ khi nào anh ta say rượu, và ông bà nội cháu chỉ biết nguyền rủa tôi và làm mọi việc trở nên tệ hơn. Không có nơi chia sẻ tình cảm, cháu đã nổi loạn chống lại cha mình và bỏ bê học tập.

Cõ lẽ, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài, con gái tôi khóc. Tại sao mẹ không ở đây, cháu hỏi tôi. Tại sao mẹ lại bị bắt đi?

Những đau khổ trong những năm tháng đó đã làm tôi đau đớn, và lần đầu tiên, tôi bắt đầu kể với con gái về câu chuyện của mình.

Tôi đã từng rất hung hăng và tranh đấu với bất cứ ai về bất cứ điều gì; tôi đã từng có những cơn nóng giận rất khủng khiếp. Tôi cũng gặp nhiều phiền phức bởi những cơn ác mộng căng thẳng. Đại Pháp đã làm tất cả những thứ đó biến mất. Tại cơ quan, tôi trở thành một nhà giáo đáng kính, còn ở nhà, tôi làm hầu hết tất cả các việc mà không phàn nàn gì. Khi cảnh sát bắt giữ tôi tại nơi làm việc, tất cả những người quản lý và đồng nghiệp đã khóc thương tôi; khiến nhiều nhân viên cảnh sát phải ngạc nhiên.

Đại Pháp đã cải biến tôi trở thành người tốt hơn, vì vậy tôi cảm thấy chỉ công bằng khi tôi nói ra sự thật khi Đại Pháp bị ĐCSTQ vu khống. Tôi cũng tin rằng nghĩa vụ của tôi là nói với mọi người chân tướng về Đại Pháp và các học viên Đại Pháp đều vô tội.

Tôi kể với cháu về nhiều lời tiên tri đã dự đoán sự sụp đổ của ĐCSTQ là không thể tránh khỏi, tại sao mọi người nên cắt đứt quan hệ với nó, và những câu chuyện kì diệu về cháu khi cháu còn bé.

Dần dần, con gái tôi không khóc nữa và im lặng lắng nghe. Cuối cùng, cháu nhìn tôi và bình tĩnh nói, “Mẹ, con nghĩ mẹ đang cứu giúp mọi người.”

Với đôi mắt ngấn lệ, tôi ôm cháu vào lòng- tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm rồi.

Không lâu sau đó, con gái tôi đăng lời nghiêm chính thanh minh trên trang web Minh Huệ, rút lại tất cả những điều tiêu cực mà cháu đã làm và đã nói về Pháp Luân Đại Pháp, và hứa sẽ bù đắp cho những sai lầm đó trong tương lai. Nhưng trong tâm tôi biết rằng đây mới chỉ là bước đầu. Tôi sẽ không bao giờ quên được những lời của cháu: “Mẹ, con tới đây để đắc Pháp.”

Kể từ đó trở đi, mọi thứ dường như chỉ tập trung vào con gái tôi. Cháu được nhận vào một trường đại học danh tiếng gần nơi tôi sinh sống và về nhà tôi vào dịp cuối tuần và kỳ nghỉ lễ. Tôi đưa cho cháu cuốn Chuyển Pháp Luân; ban đầu, tôi đọc sách cho cháu nghe, nhưng không lâu sau cháu lấy sách và tự đọc. Cháu có rất nhiều câu hỏi.

Khi tôi nhìn cháu ngồi đọc sách trong tư thế hoa sen, tôi mỉm cười và nghĩ lại khoảng thời gian khi cháu còn bé và ngồi cạnh bên tôi khi tôi luyện công. Tôi cảm thấy đúng là như vậy.

Lời kết

Con gái tôi và tôi có thể đã vượt qua nhiều khổ nạn, nhưng chúng tôi vẫn còn xa mới đạt tới viên mãn.

Thỉnh thoảng, cháu vẫn còn thô lỗ hoặc lười biếng hay không muốn học Pháp. Những lúc như thế, tôi lại hướng nội để tìm ra nguyên nhân, con gái tôi chính là tấm gương phản chiếu bản thân tôi. Cháu thích tra hỏi mọi người, thì tôi có tâm tranh đấu. Cháu yêu bản thân và thích mua sắm, thì tôi có chấp trước vào tiền bạc. Cháu dành nhiều thời gian sử dụng điện thoại di động, thì tôi cũng như vậy.

Hiện giờ, tôi đang cố gắng tinh tấn để loại bỏ các chấp trước, cùng với con gái ở bên tôi.

Con gái yêu quý, chúng ta hãy cùng nhau bước đi trên con đường tu luyện. Mẹ sẽ không bỏ con lại phía sau.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/203/75982.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/4/173121.html

Đăng ngày 25-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share