Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2010] Kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Tôi rất cảm ơn trang web Minh Huệ vì đã tổ chức Pháp hội trên Internet cho các học viên ở Trung Quốc Đại lục, cung cấp cho họ một cơ hội chia sẻ tâm đắc thể hội tu luyện và cùng nhau đề cao trong chỉnh thể. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm dưới đây trong việc giảng chân tướng và cứu chúng sinh tại nơi tôi làm việc.
Từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu năm 1999, cứ sau 1 đến 2 năm, tôi lại thay đổi công việc sang những công ty khác nhau. Tôi biết rằng với lòng từ bi của Sư phụ, nhiều chúng sinh đã được an bài bên cạnh tôi để được cứu độ. Thông qua giảng chân tướng, nhiều người trong số họ đã được cứu. Tuy nhiên, vẫn còn những người không thể chấp nhận chân tướng ở những mức độ khác nhau. Thời gian trôi qua, tôi có xu hướng quen với kết quả như vậy mà không nhận ra rằng chính điều đó thực sự là sự thừa nhận can nhiễu của cựu thế lực.
Trạng thái thụ động này đã có sự đột phá lớn nhờ một học viên Đài Loan. Câu chuyện như sau: Tôi từng làm Giám đốc tiếp thị cho một công ty quảng cáo có khoảng 50 nhân viên. Một ngày, một đồng nghiệp nói với tôi rằng có người đang nói về Pháp Luân Công trong “phòng trò chuyện hải ngoại” trên máy tính của công ty. Tôi tới đó xem, và thấy một học viên Đài Loan đang sử dụng công cụ chat để giảng chân tướng cho mọi người ở Trung Quốc Đại lục. Nhiều đồng nghiệp tới bên máy tính đó và tham gia vào cuộc trò chuyện. Một đồng nghiệp nói: “Bạn của bạn đang nói về việc thoái ĐCSTQ. Cô ấy nói giống như bạn vậy. Bạn có muốn chào cô ấy không?” Sau khi họ rời đi, tôi bắt đầu nói chuyện với vị học viên này: “Tôi cũng là một lạp tử của Đại Pháp.”
Những nỗ lực giảng chân tướng của các học viên hải ngoại đã giúp các học viên ở Trung Quốc Đại lục rất nhiều.” Cô ấy hỏi tôi có bao nhiêu người trong công ty đã thoái ĐCSTQ. Tôi đáp rằng có khoảng một nửa. Tôi nghĩ rằng thuyết phục một nửa đồng nghiệp của tôi thoái ĐCSTQ trong thời gian ngắn là một kết quả rất tốt, và hy vọng rằng cô ấy sẽ khen ngợi tôi vì đã làm tốt. Tuy nhiên, cô ấy nói ngay: ‘Thế vẫn chưa đủ. Bạn phải giúp tất cả họ thoái ĐCSTQ.” Đột nhiên, tôi thức tỉnh. Cô ấy nói đúng! Tôi phải giúp họ thoái. Tôi biết rằng mình có thể làm được điều đó, miễn là tôi nỗ lực. Nhưng có phải tôi đã thực sự nỗ lực hết mình chưa? Nhiều năm đã trôi qua, tôi nghĩ rằng tôi đã làm tốt ba việc và vì thế mà không cần phải tìm kiếm những bước đột phá. Những chấp trước con người của tôi đã bị ẩn giấu sâu quá!
Kể từ hôm đó, tôi quyết âm đặt nhiều nỗ lực hơn nữa để cứu tất cả chúng sinh trong công ty của mình. Tôi tìm thấy một danh sách tất cả các nhân viên trong công ty và bắt đầu đánh dấu nó. Ví dụ như tôi đánh dấu “1” vào bên cạnh tên của những nhân viên đã thoái ĐCSTQ, dấu “0” cho những người tôi đã giảng chân tướng nhưng vẫn chưa thoái ĐCSTQ. Tôi để trống những người mà tôi chưa giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi cố gắng giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của mình và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Ban đầu, tôi gặp nhiều khó khăn trong quá trình này. Một số người hiểu chân tướng một cách dễ dàng sau một cuộc nói chuyện ngắn và thoái ĐCSTQ ngay lập tức, trong khi những người khác cần nhiều thời gian và sự kiên nhẫn hơn nữa. Đáng ngạc nhiên là cuối cùng tôi không thấy nó rất khó khăn. Tôi càng giảng chân tướng nhiều, tôi càng làm tốt hơn và tự tin hơn. Tôi biết rằng đây là sự khích lệ của Sư phụ, nhắc nhở tôi làm tốt hơn. Chỉ trong một năm cho tới khi tôi rời khỏi công ty, tôi đã cố gắng để thuyết phục tất cả đồng nghiệp của mình thoái ĐCSTQ. Tôi đã không bỏ cuộc với những người khó thuyết phục hơn và cuối cùng sau đó họ đã liên lạc với tôi để thoái ĐCSTQ.
Một số thể ngộ
1. Có một điểm đặc biệt về giảng chân tướng trong công ty, đó là, các nhân viên trong phòng của tôi có xu hướng dễ tiếp thu sự thật hơn bởi vì tôi là sếp của họ, và nhân viên trong các phòng khác thì khó khăn hơn. Những người khó chấp nhận chân tướng nhất là những người ở cấp quản lý. Vì cạnh tranh khắc nghiệt, mọi người đều bận rộn với công việc của mình và dường như không quan tâm đến việc của người khác. Tôi nhớ rằng ngay cả sau khi tôi đã làm trong công ty một thời gian, tôi vẫn không thể đột phá được tình huống này. Một lần có một cuộc họp của các nhà quản lý chi nhánh tại trụ sở chính. Bảy hoặc tám người chúng tôi ăn tối cùng nhau. Khi tôi đang chuẩn bị nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho họ, tôi cảm thấy sự từ bi trào dâng mãnh liệt trong lòng mình. Sau khi giảng chân tướng, tôi nhìn họ và nói: “Các anh có biết rằng tôi đã nói với các anh bằng cả tấm lòng chân thành của mình không?” Một người không nghe rõ nên tôi đã nhắc lại. Không ai nói lời nào trong năm phút, như thể họ bị tác động mạnh bởi một số nhân tố nào đó. Kể từ khi đó, tất cả họ đều sẵn sàng lắng nghe những gì tôi nói với họ.
Sư phụ đã giảng:
“Từ bi năng dung Thiên Địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân
Tạm diễn nghĩa:
Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân
Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”
(Hồng Ngâm II – Pháp Chính Càn Khôn)
2. Trong quá trình giảng chân tướng, tôi đã hiểu được rằng miễn là chúng ta thực sự cố gắng để cứu người, chúng ta có thể cảm nhận được sự an bài khéo léo của Sư phụ dành cho chúng ta. Khi lần đầu chúng tôi phát Cửu Bình và đề nghị mọi người thoái ĐCSTQ, thật là khó khăn bởi họ có những quan niệm cố hữu. Một ngày, chúng tôi trở về từ một cuộc họp ở Tế Nam trong khi có tuyết rơi. Khi tôi nổ máy, tôi nhìn thấy một tờ báo kẹt giữa các cần gạt nước và tôi đã nhờ đồng nghiệp gỡ nó ra. Vài ngày sau, vị đồng nghiệp này nói với tôi: “Giờ đây tôi đã tin những gì anh nói. ĐCSTQ rất tà ác. Ngày hôm trước anh nhờ tôi lấy một tờ báo ra khỏi cần gạt nước và tôi đã thấy một đĩa CD trong đó, do vậy tôi mang về nhà và xem nó. Những gì nói trong đó đều đúng.” Tôi vui mừng nghĩ rằng các học viên ở Tế Nam đang làm một công việc thật tuyệt vời. Tôi nói với anh ấy: “Đĩa CD mà bạn xem là một trong số loạt bài cửu bình, tôi sẽ đưa sách cho bạn đọc. Tôi chắc chắn là bạn sẽ hiểu hơn sau khi xem.” Sau khi xem cửu bình và nghe tôi giảng chân tướng thêm, anh ấy đã thoái ĐCSTQ.
Một dịp khác, tôi ăn tối cùng một vài người bạn đến từ Tế Nam. Một phụ nữ nói rằng cô ấy đã gặp một “nữ đệ tử Pháp Luân Công cao tuổi” vài ngày trước và bà ấy đã nói với cô rằng trời sẽ diệt Trung Cộng rồi đề nghị cô thoái ĐCSTQ. Cô cảm thấy bà ấy đang làm chính trị và bỏ đi, cô sợ hãi. Tôi nhanh chóng giảng chân tướng cho cô ấy và giải thích tại sao người phụ nữ kia lại đang cố gắng thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Cuối cùng cô ấy nói: “À, thì ra là vậy. Vậy thì tôi sẽ thoái.”
Qua hai sự việc này, tôi thực lòng cảm thấy rằng các học viên ở Trung Quốc và hải ngoại thực sự là một chỉnh thể. Sư phụ đang chính Pháp và chúng ta, các học viên thời kỳ Chính Pháp, đang trợ giúp Ngài. Sư phụ đang làm mọi việc và chúng ta chỉ đang sử dụng những khả năng tốt nhất của mình để thực hiện những gì Sư phụ muốn làm. Khi chúng ta bước đi ngay chính và bày tỏ lòng chân thành cứu chúng sinh, Sư phụ sẽ an bài cho chúng ta.
3. Sư phụ giảng:
“Biểu hiện của những người tu luyện như chư vị [cần phải] là thuần chính; có bao nhiêu người đang nhìn vào biểu hiện của chư vị mà rằng chư vị chính là tốt. Nếu như lúc bình thường chư vị không chú ý đến hành vi của bản thân, như thế người thường khi thấy biểu hiện của chư vị, [bởi vì] họ không lý giải được chư vị giống như nhờ học Pháp thâm sâu mà có, nên họ nhìn vào hành vi của chư vị. Một câu nói hay một biểu hiện của chư vị có thể làm cho họ không thể độ được nữa, tạo thành ấn tượng không tốt về Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại các nơi II – |Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002]])
Tôi ghi nhớ trong tâm những lời của Sư phụ và tôi luôn nhắc mình phải cân bằng mối quan hệ với những người thường vốn không theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, và làm tốt công việc trong cuộc sống bình thường. Trong quá trình này, tôi nhận ra rằng khi tôi thực sự làm tốt công việc trong cuộc sống người thường, môi trường quanh tôi đã thay đổi theo hướng tích cực, từ đó tăng cường cho nỗ lực giảng chân tướng của tôi.
Ông Trương, Giám đốc hành chính là một người rất bảo thủ. Một người như ông ấy sẽ không thay đổi quan niệm một cách dễ dàng một khi đã hình thành ấn tượng. Khi lần đầu tôi cố gắng giảng chân tướng cho ông, ông ấy không thể hiểu được. Một ngày, công ty chúng tôi tổ chức một cuộc họp tại trụ sở chính. Chúng tôi có cơ hội được ở cùng một nơi. Các điều kiện ở nơi họp không tốt lắm vì không có ai chăm lo cho nơi này. Tôi bắt đầu lau dọn nó trong khi những người khác chơi bài. Tôi cũng đề nghị được lái xe chở những người khác. Tôi luôn luôn rửa xe sạch sẽ trước để những người đi trên xe có một chỗ ngồi thoải mái hơn. Mọi người cảm thấy rất hài lòng ngay khi họ lên xe và thậm chí còn khen ngợi kỹ năng lái xe của tôi. Sau khi chúng tôi trở về sau cuộc họp, ông Trương đến gặp tôi và nói: “Người anh em, tôi chỉ muốn nói với cậu là tôi rất ấn tượng với những gì cậu làm cho chúng tôi trong cuộc họp. Tôi chưa từng gặp ai tốt như cậu. Cậu là một người rất đáng tin cậy và bây giờ tôi tin vào bất cứ điều gì cậu nói với tôi.” Trong những ngày đó, ông ấy đã nói với mọi người rằng ông ấy đã thấy tôi làm một người tốt như thế nào, tôi đã rửa sạch xe ra sao, v.v… Sau đó khi tôi giảng chân tướng cho ông lần nữa, ông đã chấp nhận không một lời phản đối.
Tiểu Lý là một kỹ sư máy tính trong công ty. Mọi người nói rằng những người làm trong bộ phận Công nghệ Thông tin rất kiêu ngạo. Khi lần đầu tôi giảng chân tướng cho anh ấy, anh ấy không tỏ ra quan tâm. Một ngày, xe ô tô của công ty được đưa tới phòng quản lý xe để kiểm tra. Người lái xe nói với tôi rằng chiếc xe đã bị nhận ba phiếu phạt tốc độ và phải trả 600 Nhân dân tệ tiền phạt. Theo chính sách của công ty, người lái xe phải chịu trách nhiệm về mọi vi phạm. Anh ấy trở nên rất lo lắng. Vì tôi sử dụng xe công ty thường xuyên, tôi nhanh chóng tới kiểm tra tất cả hồ sơ và nhận thấy những vi phạm đó diễn ra trong thời gian tôi sử dụng xe, vì vậy tôi nộp tiền phạt ngay lập tức. Sau sự việc này, Tiểu Lý nói với tôi: “Nhiều người đã sử dụng xe trước đó và không ai thừa nhận vi phạm của họ. Vì chúng tôi không bắt được ai nên công ty đã trả tiền phạt.” Kể từ sau vụ việc đó, Tiểu Lý luôn thích nói chuyện với tôi. Sau khi tôi giảng chân tướng cho anh ấy, ngay lập tức anh ấy thoái ĐCSTQ. Anh ấy cũng giúp tôi cài đặt các phần mềm Internet cho phép mọi người tự do lướt web. Một ngày, vợ của anh ấy gặp tôi và nói: “Anh Tiểu Lý không thích giao tiếp với mọi người, nhưng anh ấy luôn luôn nói rất nhiều về anh ở nhà. Anh ấy thậm chí còn trở thành một người vui vẻ hơn với tính tình dễ chịu hơn (kể từ khi biết anh)”. Tôi biết rằng đây là phước lành mà Đại Pháp mang đến cho những người biết được chân tướng.
Một vài năm trước, tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho một người quen. Anh ấy nói: “Đừng nói nữa! Có một người trong tòa nhà của tôi đã tuyên bố tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không thấy anh ta có gì tốt…” Tôi cảm thấy rằng chúng ta là những học viên Pháp Luân Công, phải chịu trách nhiệm trước Đại Pháp và chúng sinh. Những người không tu luyện đều quan sát hành động của chúng ta. Nếu chúng ta để lại một ấn tượng tích cực và những gì chúng ta nói có đức độ thì nó thực sự sẽ có một tác động tích cực trong việc cứu người.
4. Trong quá trình cứu người, tôi luôn luôn cảm thấy rằng Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta luôn ở bên tôi. Khi tôi thực hiện thệ ước cứu người, Sư phụ luôn giúp tôi. Cùng với sự khích lệ của các học viên hải ngoại, tôi đã quyết tâm giúp tất cả đồng nghiệp của mình trong công ty thoái ĐCSTQ. Tôi không nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì. Trên thực tế, cuối cùng tôi thấy nó khá khó khăn. Mọi người ở Trung Quốc Đại lục có nhiều oán giận sâu sắc đối với nhau, và bởi vì họ bị đầu độc bởi văn hóa Đảng, tiêu chuẩn đạo đức của họ rất thấp. Họ luôn luôn đặt lợi ích cá nhân lên trước và mọi người đều rất phòng thủ. Họ quan tâm đến việc tranh giành lợi ích cá nhân. Điều này đặc biệt đúng tại nơi làm việc. Để cứu họ, tôi phải dẫn dắt họ từng chút một, từng chút từng chút theo mức độ hiểu biết của họ. Đặc biệt là với những người ở cấp quản lý, khi bạn xâm phạm quyền lợi cá nhân hay quan niệm của họ, họ sẽ hình thành một sự phản kháng rất mạnh, khiến nó càng trở nên khó khăn hơn để vượt qua.
Tôi nhớ rằng chỉ có hai người còn lại trong phòng của tôi vẫn không thoái ĐCSTQ. Bởi vì họ có mối quan hệ tốt với quản lý ở trụ sở chính, họ không nghĩ rằng tôi đã quan tâm nhiều đến họ. Bởi vì thế, họ không hợp tác với tôi trong công việc và thậm chí còn tạo ra rắc rối cho tôi.
Sư phụ đã giảng:
“Thực ra tôi vẫn luôn có suy nghĩ thế này, từ lâu tôi đã giảng cho chư vị rồi, đã là đệ tử Đại Pháp mà xét, đã là một người tu luyện mà xét, tôi nói rằng người tu luyện là không có kẻ địch; chư vị chỉ có vai trò độ nhân…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago [2005])
Tôi ngộ ra rằng mình sẽ không thể biến sứ mệnh trọng đại cứu độ chúng sinh thành sự oán giận. Nhưng khi chúng tôi gặp nhau, tôi vẫn cảm thấy lúng túng và không muốn bắt đầu trò chuyện với họ. Khi tôi chuẩn bị rời khỏi công ty, tôi cảm thấy rằng đây là vấn đề cấp bách cần phải giải quyết. Trên thực tế, quá trình giảng chân tướng cũng là một quá trình tu luyện. Miễn là tôi làm mọi việc chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn, tôi sẽ có thể làm tốt. Tôi gọi một người trong họ tới văn phòng của mình. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ giảng chân tướng thấu đáo với cô ấy bằng cách đặt mình vào vị trí của cô ấy và nói chuyện với cô bằng lòng từ bi. Cuối cùng tôi nói: “Cho dù chị có tin vào sự tồn tại của thế giới bên kia hay không, hãy để tôi nói cho chị hay trong một kiếp của chị, chúng ta đã là người thân.” Tôi đã có thể chạm tới tâm của cô ấy khi cô ấy rất cảm động nói: “Tôi tin những gì anh vừa nói với tôi. Xin hãy giúp tôi thoái ĐCSTQ.”
Tôi có vài mâu thuẫn với một thanh niên trẻ khác. Tôi biết rằng đó là do tôi không có khả năng chịu đựng được cấp dưới đã gây ra những vấn đề này giữa chúng tôi. Sau khi tôi rời khỏi công ty, tôi đã gặp lại anh ấy lần nữa và thừa nhận mọi sai lầm của mình. Cuối cùng, tôi đã giúp được anh ấy thoái ĐCSTQ.
5. Chân lý có thể mang đến cho mọi người phước lành và hạnh phúc. Cuộc sống của những người đồng nghiệp của tôi đã trải qua những thay đổi tích cực vì họ biết sự thật. Họ sống hài hòa và tinh thần tốt. Công ty phát triển nhanh chóng và lợi nhuận tăng gấp đôi.
Vẫn còn nhiều phương diện tôi có thiếu sót. Tôi hy vọng rằng thông qua chia sẻ kinh nghiệm này, chúng ta có thể khích lệ lẫn nhau và làm tốt hơn trên con đường trợ Sư chính Pháp.
Sư phụ đã giảng:
“Hiện nay mọi người chính là thực thi sao cho tốt hơn, hiệu suất cao hơn, ảnh hưởng lớn hơn, và cứu được nhiều người hơn nữa.” (Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc [2007])
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/11/231935.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/24/121580.html
Đăng ngày 13-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.