Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-11-2018] Mẹ tôi năm nay đã 89 tuổi, và thành tâm tin vào Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Bà thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” hàng ngày, và kỳ tích thực sự đã triển hiện trong gia đình tôi.

Một ngày trong tháng 8 năm nay, mẹ tôi đang ở nhà một mình, và khi đang hái đậu, đột nhiên bà trượt chân té ngã và bị kẹp giữa hai gậy tre. Bụng mẹ tôi bị đau và bà không sao đứng dậy được, cũng như không thể thốt ra tiếng để kêu người giúp đỡ.

Đột nhiên mẹ nhớ rằng tôi đã từng bảo mẹ hãy niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi thấy hoang mang cần giúp đỡ.

“Sư phụ Đại Pháp xin hãy giúp con! Chân-Thiện-Nhẫn hảo, xin hãy giúp con! Con tin Đại Pháp,” mẹ tôi nói với giọng yếu ớt.

Bà liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Đột nhiên, bà cử động được đầu và một chân. Sau đó, dần dần bà có thể bò ra khỏi những gậy tre và về nhà.

Vào trong nhà, mẹ tôi nằm nhoài ra ghế sofa. Lúc tỉnh dậy đã quá nửa đêm, toàn thân bà ướt sũng. Mẹ tôi cảm thấy rất yếu ớt và không thể nhúc nhích được.

Lúc đó, mẹ tôi nghĩ thầm trong tâm: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Con khát quá cần uống chút nước, nhưng con không còn sức mà đi lấy nước.”

Sau đó, mẹ tôi có thể chầm chậm di chuyển men theo cạnh bàn mà lấy được nước uống.

Mẹ tôi cố gắng gọi điện cho anh trai tôi, nhưng cuộc gọi không thông. Mẹ tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp, xin hãy giúp con. Con không thể chết cô độc ở nhà được…” Bà cứ nửa mơ nửa tỉnh suốt đêm.

Lúc bình minh, mẹ tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp, xin hãy giúp con đi ra đến được đường cái… ” Rồi mẹ tôi đã đứng được và chậm rãi bước đi. Chỉ với điện thoại di động và ô trong tay (lúc đó đang mưa lất phất), mẹ tôi nhích từng bước từng bước dọc theo tường nhà mà đi ra được đường cái, ở đó có sóng điện thoại.

Anh trai tôi mau chóng trở về nhà sau khi nhận được điện thoại của mẹ. Anh vội vàng đưa mẹ đến bệnh viện.

Bác sỹ chẩn đoán mẹ chúng tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, và nó đang phá ra, bụng của mẹ đầy máu. Bác sỹ nói rằng họ không thể điều trị cho mẹ tôi nữa và khuyên chúng tôi nên chuyển bà đến bệnh viện khác.

Chúng tôi cảm thấy rằng mẹ tôi không thể chịu đựng sự giày vò của bệnh tật như vậy ở tuổi này, nên quyết định mời một chuyên gia từ một bệnh viện danh tiếng đến hội chẩn. Chuyên gia này nói rằng ngay lập tức cần làm phẫu thuật cầm máu, nhưng cũng bảo rằng mẹ tôi đã 89 tuổi rồi, nên có thể không làm phẫu thuật được. Và nếu như vẫn điều trị, thì có thể sống thêm được vài năm. Chúng tôi làm theo lời khuyên của bác sỹ, chỉ tiến hành trị liệu, truyền máu, cố gắng điều trị tốt nhất có thể.

Tôi vội vàng thì thầm bên tai mẹ: “Bây giờ mẹ hãy chỉ nghĩ tới chín chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, mẹ hãy niệm cùng con.”

Mẹ tôi nói với âm thanh yếu ớt: “Mẹ sẽ niệm không ngừng nghỉ.”

Bốn ngày sau, mẹ tôi làm một đợt kiểm tra, bác sỹ bảo rằng xuất huyết dường như đã ngưng. Sáu ống lớn đầy máu loãng được rút ra từ vùng bụng. Bác sỹ nói rằng đây là điều tốt nhất mà ông ấy có thể làm và còn lại là dựa vào số mệnh của mẹ tôi.

Hai ngày sau, một đợt kiểm tra khác xác nhận rằng máu đã ngưng chảy. Lúc này, bệnh viện nói mẹ tôi có thể xuất viện, nhưng chúng tôi muốn mẹ ở lại thêm hai ngày nữa.

Khi mẹ tôi xuất viện, bác sỹ bảo chúng tôi hãy chuẩn bị hậu sự cho bà.

Ngày đầu tiên trở về nhà, mẹ tôi chỉ có thể ăn được hai hớp cháo loãng. Nhưng sáng hôm sau, vừa bước vào phòng mẹ, tôi thấy bà có thể ngồi dậy trên giường. Tôi vô cùng sửng sốt và hỏi: “Sao mẹ lại ngồi dậy được?”

Mẹ tôi trả lời bằng giọng yếu ớt: “Mẹ nghĩ rằng mẹ đã nằm cả ngày trên giường và khiến các con lo lắng, mẹ muốn ngồi dậy. Mẹ vừa niệm chín chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ vừa dùng tay khẽ chống xuống là liền đỡ người ngồi dậy được.”

Tôi cảm động nói: “Chúng ta phải cảm tạ Sư phụ!”

Mẹ tôi nói: “Mấy ngày tới con sẽ thực tâm thành ý khấu đầu tạ ơn Sư phụ!”

Chưa đầy hai tuần sau khi mẹ tôi trở về nhà, mẹ tôi có thể rời khỏi giường, vào nhà vệ sinh và tự ăn uống.

Họ hàng và bè bạn của bà rất kinh ngạc vì ung thư giai đoạn cuối của mẹ tôi đã khỏi và hỏi mẹ tôi làm thế nào mà khỏi được. Mẹ tôi bảo họ: “Đó là Sư phụ và Đại Pháp đã cứu mạng tôi.”

Sức khỏe của mẹ tôi tốt lên từng ngày. Một tháng sau mẹ tôi có thể tự giặt đồ và dọn dẹp phòng riêng của mình. Sau đó bà có thể đi ra phố và kể với mọi người về kỳ tích của mình.

Chúng tôi thường ngăn mẹ nói về câu chuyện của mẹ ở nơi công cộng vì sợ rằng mẹ có thể gặp rắc rối từ phía chính quyền, nhưng mẹ tôi kiên định rằng phải để cho mọi người biết về sự thần kỳ của Đại Pháp. Bà cảm thấy rằng Sư phụ và Đại Pháp đã cứu mạng bà và bà cần phải lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/2/376542.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/21/173331.html

Đăng ngày 24-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share