Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2018] Kể từ khi được Đại sư Lý Hồng Chí hồng truyền ra công chúng năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) đã đem lại sức khỏe và hạnh phúc cho hơn 100 triệu người ở khắp nơi trên thế giới. Bốn người phụ nữ trong bài viết này là những ví dụ điển hình.

1. Giảng viên đại học khỏi bệnh thấp tim cấp

Bà Vương Huy Liên, đã học vị Thạc sỹ và giảng dạy tại Bộ môn Khoa học Môi trường và Đô thị thuộc Đại học Sư phạm Đông Bắc. Năm 1997, khi bà Vương Huy Liên đang ở tuổi 20 và tương lai rộng mở với nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp. Khi cô gái trẻ đang chuẩn bị nghiên cứu Tiến sỹ ở Học viện Khoa học Trung Quốc thì đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo. Một năm sau, bệnh tình càng trầm trọng.

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ cho hay: “Bệnh tình của cô đã khá nghiêm trọng rồi, phải nhập viện điều trị gấp.”

Bệnh viện chẩn đoán Huy Liên bị thấp tim cấp tính đồng thời phải trị liệu bằng cách tiêm kích thích tố steroid (hormone steroid). Phương pháp điều trị này giúp làm thuyên giảm các triệu chứng bệnh, nên bà hỏi bác sỹ rằng liệu bà có khỏi bệnh và quay lại trường được không. Bác sỹ nghiêm túc gọi gia đình bà đến và bảo rằng sức khỏe quan trọng hơn tấm bằng Tiến sỹ.

Trên thực tế thì bệnh của bà căn bản là không khỏi. Khi cắt giảm lượng steroid, tất cả các khớp trong cơ thể bắt đầu đau nhức. Huy Liên không thể tự chăm sóc cho bản thân được; thậm chí còn không thể tự ăn hay trở mình trên giường, và chị gái phải hỗ trợ bà mỗi khi đi vệ sinh. Những đau khổ ấy khiến cô gái trẻ suy sụp.

Về sau, khi bác sỹ truyền tăng hàm lượng steroid lên thì lại gây ra phản ứng phụ của thuốc, bà xuất hiện tình trạng “mặt trăng rằm” và mụn nổi khắp mặt. Cùng lúc đó, bà uống khá nhiều thuốc Đông y làm từ rết, bò cạp và các loại côn trùng khác nhằm “lấy độc trị độc”.

Huy Liên tuyệt vọng đến cực điểm khi bệnh tình lại tái phát và còn trở nên nặng hơn sau 6 tháng giảm lượng điều trị steroid.

Lúc đang tuyệt vọng, bà Vương đột nhiên nhớ tới một người bạn của mình khuyên bà nên thử tập Pháp Luân Công, môn tu luyện rất phổ biến vào thời gian đó. Lúc đó bà cho rằng tu luyện là dành cho những người cỡ tuổi như bố mẹ bà; hơn nữa bản thân lại là người có trình độ học vấn cao, nên chỉ tin vào khoa học hiện đại và các phác đồ điều trị.

Khi bệnh tình ngày một trầm trọng hơn sau một năm điều trị, Huy Liên bắt đầu suy nghĩ lại và lặng lẽ mở cuốn “Chuyển Pháp Luân” mà bạn bà đã tặng ra đọc. Nội dung cuốn sách làm chấn động mãnh liệt tâm can bà. Bà nói: Thế giới quan của tôi hoàn toàn thay đổi; một thế giới hoàn toàn mới triển hiện trước mắt, tôi cảm thấy mình được cứu rồi.”

Bà tin rằng, là một người tu luyện, nếu tuân theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn mà yêu cầu bản thân, thì sẽ có một thân thể khỏe mạnh. Trên thực tế, kỳ tích quả nhiên đã xuất hiện – triệu chứng đáng sợ kia đã không còn tái phát khi cắt giảm lượng steroid. Lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, bà Vương cảm thấy thư thái như thế, tựa như cả một ngọn núi lớn đè nên thân thể đã đột nhiên biến mất.

Mụn và vết sưng phòng trên mặt dần xẹp xuống và bà có thể ăn uống bình thường trở lại. Sau vài tháng Huy Liên đã khỏi bệnh hoàn toàn, và tháng 9 năm 1998 bà đã quay lại trường.

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công khai màn vào tháng 7 năm 1999, bà Vương bị bắt và giam trong trại lao động cưỡng bức 20 tháng. Cuối cùng, bà đã được trả tự do sau khi bị giam giữ thêm hai tháng và tuyệt thực bảy tháng.

Hiện tại, bà Vương rời Trung Quốc và đến sinh sống ở Mỹ quốc được 10 năm. Trong các cuộc phỏng vấn với giới truyền thông, bà hồi tưởng lại cảm giác khi lần đầu tu luyện Pháp Luân Công: “Sau khi tu luyện, tôi cảm thấy tâm thái thay đổi và không còn bận tâm nhiều đến được mất nữa thành bại nữa. Thay vào đó, tôi luôn dựa trên tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn để đưa ra quyết định.”

Bà Vương bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Bà nói: “Trong khi tu luyện, tôi chân chính thể hội được thế nào là toàn thân vô bệnh. Bác sỹ từng tôi bảo rằng ‘bệnh thấp tim sẽ theo bạn suốt đời’, nhưng đó không phải là trường hợp của tôi; tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống trong suốt hơn 20 năm qua. Tôi thực sự cảm nhận được sự thần kỳ của Đại Pháp. Cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã ban cho con sinh mệnh thứ hai.”

2. Chuyển họa thành phúc chuyển chỉ sau một đêm

Dù đi học hay đi làm thì cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió với cô Đái Nghi Uy, người gốc Đài Loan.

Cô học ở những ngôi trường tốt nhất Đài Loan (trường Trung học Nữ sinh Số 1 Đài Loan và Đại học Quốc gia Đài Loan), có hai bằng Thạc sỹ trong lĩnh vực công nghệ sinh học và kỹ sư tin học ở trường Đại học Conneticut. Cô tìm được một công ty mời về làm việc trước khi tốt nghiệp đại học.

Tuy nhiên cuộc sống tươi đẹp đã thay đổi hoàn toàn khi cô bước sang tuổi 30. Năm 2005, một tháng sau khi bắt đầu đi làm, cô bị một chiếc xe hơi tông mạnh từ phía sau và bị thương nặng, bác sỹ khuyên cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng trước khi đi làm trở lại.

Vài tháng sau, cô cảm thấy sức khỏe xấu đi: các khớp xương trở nên đau nhức khiến cô đi lại khó khăn. Cô Đái lo sợ nên đã nghỉ việc và quay về Đài Loan để điều trị. Ở Đài Loan, cô tìm gặp một bác sỹ Trung y khoa chấn thương để trị liệu cho mình.

Vị bác sỹ này bảo cô: “Tất cả các khớp trong cơ thể cô bị lệch vị trí. Vì những chỗ lệch đều nằm trong phạm vi sai biệt của máy chụp X-quang nên máy không phát hiện ra được. Bây giờ thì đã quá nghiêm trọng rồi nên rất khó điều chỉnh. Thật ra là không thể điều chỉnh.”

Bệnh tình của cô không tiến triển sau vài tháng điều trị và cô còn mất dần khả năng tự chăm sóc bản thân. Sau đó cô bị thêm “chứng đau nhức cơ” và phải sử dụng morphine để giảm đau. Một năm rưỡi sau, cô Đái quyết định từ bỏ điều trị và quay về Mỹ.

Trước khi rời đi, cô đến gặp một vị bác sỹ Trung y cao đức để chẩn đoán bệnh tình, ông ấy đã châm huyệt vị để kiểm tra bệnh tình của cô, và tất cả mẫu máu rỉ ra từ chỗ châm cứu đều là đen. Vị thầy thuốc nói: “Không ai có thể cứu cô – Cô hãy tự cứu lấy mình đi. Hãy luyện Pháp Luân Công. Pháp môn này có sức mạnh chữa lành mọi bệnh tật của cô.” Ông ấy đưa cho cô Đái một tờ tài liệu chân tướng Pháp Luân Công.

Sau khi quay về Mỹ, các đốt ngón tay của cô lại bị sai khớp. Cô Đái bảo mẹ đưa cô về Đài Loan để tiếp tục điều trị.

Mẹ cô nói: “Đừng quay về nữa con à. Cả nhà đã tiêu hết tiền dành dụm để điều trị cho con rồi.”

Cô đã khóc ròng ba ngày và tự hỏi mình còn sống để làm gì nữa. Sau khi đấu tranh tâm lý dữ dội, cô Đái vẫn quyết định vì gia đình mà sống tiếp và tự hỏi liệu có nên từ bỏ mong muốn tìm một phương pháp điều trị. Cô đột nhiên nghĩ đến việc thử luyện Pháp Luân Công và lên mạng tải cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” về đọc. Sau khi dành trọn một ngày đọc sách toàn bộ cuốn sách, cô rất phấn khởi và quyết định luyện Pháp Luân Công.

Khi thức dậy vào buổi sáng, cô nhận ra mình có thể di chuyển tay dễ dàng và toàn bộ cơ thể không còn đau nhức nữa. Tất cả đau đớn trong hai năm qua đã biến mất chỉ trong một ngày.

Cô đến điểm luyện công gần đó và cùng mọi người luyện bài công pháp số năm “Thần thông gia trì pháp” trong hơn 40 phút. Cô không chỉ cảm thấy không chỗ nào bị sai khớp nữa mà còn vô cùng thoải mái. Cô Đái rất hào hứng. “Giờ đây tôi có thể tin chắc rằng tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí.”

Cô Đái đã chuẩn bị hồ sơ để xin trợ cấp cho người tàn tật nhưng chỉ sau một đêm tập luyện Pháp Luân Công, cô Đái đã có một cuộc sống mới. Vào ngày 12 tháng 5 năm 2008, sau khi tu luyện Đại Pháp được tám tháng, cô đã tham gia hoạt động chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần đầu tiên. Cô chia sẻ: “Vào ngày này, chúng tôi tổ chức mừng sinh nhật Sư phụ và thể hiện lòng tôn kính với Ngài. Cách duy nhất để tôi có thể báo ân điển của Sư phụ chính là tu luyện tinh tấn hơn nữa và trân quý Đại Pháp.”

3. Cựu hoa khôi của trường tìm thấy bí mật của một cuộc sống khỏe mạnh

Năm 1977, bà Tú Hà được nhận vào một trường đại học tỉnh do thành tích học tập ưu tú và giành vương miệng “hoa khôi của trường” nhờ tài năng ca hát, nhảy múa và thể thao xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, Tú Hà trở thành kỹ sư ở một doanh nghiệp quốc doanh nổi tiếng cả nước.

Không lâu sau khi đi làm, Tú Hà được tăng lương khi tham gia viết bài nghiên cứu cùng đồng nghiệp, dù lúc đó cô mới sinh con.

Vì chồng là người coi trọng sự nghiệp nên Tú Hà phải quán xuyến hết thảy từ việc cơ quan đến việc nhà; do đó dù chỉ mới 30 tuổi, nhưng lại mang một thân đầy rẫy bệnh tật như: suy thận, mất ngủ, trầm cảm, viêm kết tràng và màng nhĩ bị sụp nên tai lúc nào cũng có tiếng ù ù.

Nếu phẫu thuật, thì đồng nghĩa phải cắt mở một bên mặt, dung mạo sẽ trở nên xấu xí và chi phí cũng đắt đỏ. Với một người từng đạt danh hiệu hoa khôi như Tú Hà thì quả thật là không thể chấp nhận.

Thời gian đó, con trai Tú Hà bị sốt cao và một phòng khám ở đó đã bán cho họ thuốc giả dẫn đến tổn thương cơ tim. Để chăm sóc con, Tú Hà phải chuyển sang công tác ở bộ phận đào tạo công nhân để được nghỉ đông và nghỉ hè mà khám chữa bệnh cho con.

Tú Hà tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà gặp phải những chuyện này. Vài ngày sau bà gặp một học viên Pháp Luân Công. Sau khi học luyện được ba ngày thì vấn đề về tai đã biến mất, mọi bệnh tật đều khỏi hẳn. Con trai bà cũng lành bệnh sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Tú Hà ngập tràn cảm xúc và quỳ xuống trước hình của Sư phụ và thành tâm cảm tạ: “Sư phụ, mặc dù con chưa bao giờ gặp Ngài và Ngài cũng không thu của con dù chỉ một phân tiền; nhưng Người đã cứu con của con, cũng chính là cứu cuộc sống của gia đình con.”

Sau này, con trai bà Tú Hà tốt nghiệp đại học và dễ dàng thi đậu vào công tác trong một đơn vị sự nghiệp. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bà luôn nghĩ đến người khác và không còn lo lắng có ai đó lừa gạt mình. Bà học được cách nhẫn nhượng và bao dung.

Các đồng nghiệp của bà đều nhận xét rằng bà như biến thành người khác, sắc mặt trở nên hồng hào sau khi tu luyện Đại Pháp. Năm 1998, có một đợt dịch cúm lớn, đơn vị công tác có hơn trăm người nhưng duy chỉ có bà Tú Hà là may mắn không bị nhiễm bệnh.

Sau khi tin tức đó lan đi, một vài đồng nghiệp bảo rằng họ cũng muốn đọc sách và học luyện Pháp Luân Công.

4. Nữ hộ lý khỏi bệnh viêm gan C

Bà Mao Phượng Anh hiện tại sống ở Toronto, từng là một hộ lý khoa ngoại của ở Bệnh viện Trực thuộc Số 1 của Đại học Y Lan Châu.

Năm 1978, khi còn học trung học, bà Mao bị viêm gan cấp tính. Mặc dù đã điều trị một thời gian dài, nhưng không có tiến triển; bà thường cảm thấy mệt mỏi rã rời và buồn nôn.

Ngày đầu bà làm hộ lý ở bệnh viện, lúc kiểm tra sức khỏe thì phát hiện mắc bệnh viêm gan C, căn bệnh rất dể phát triển thành ung thư gan hay xơ gan.

Mặc dù trường kỳ trị liệu, nhưng năm 1995, bác sỹ chẩn đoán bà bị sưng lá lách và gan xơ cứng. Cuộc sống và công việc hằng ngày của bà bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bà phải nhập viện nhiều lần và dù được chăm sóc y tế tốt nhất, nhưng các triệu chứng chỉ thuyên giảm chứ không thể khống chế được bệnh tình.

Bà Mao đã thử nhiều cách điều trị như khí công, thắp hương bái Phật, toán quái đốt vàng mã, và cả Trung y, v.v. Bà cũng đến khám ở nhiều chuyên gia và bác sỹ nổi tiếng. Khi bệnh cũ chưa đi thì bệnh mới như viêm dạ dày cấp tính, viêm bể thận, viêm thận, huyết áp thấp đã tới.

Năm 1996, bà xin nghỉ việc để điều trị bệnh. Bà Mao đến Bắc Kinh tìm những bác sỹ giỏi nhất để chữa trị. Một lần bà hỏi bác sỹ: “Tôi sống được bao lâu nữa?”

Bác sỹ đồng cảm trả lời: “Có lẽ chỉ chừng một đến hai năm thôi.”

Bà Mao hoàn toàn suy sụp. Bà không muốn chết sớm. Bà buồn bã và khóc lóc đau thương rồi dần dần tính tình trở nên dễ cáu gắt.

Chồng bà không ở bên cạnh lúc đó và bà lại không có ai khác để giãi bày cảm xúc nên đã trút hết phẫn uất lên người cha già hơn 80 tuổi. Ở nhà thì nổi giận vô cớ, đánh mắng con nhỏ.

Khi bà Mao ở tận cùng tuyệt vọng thì sinh mệnh của bà có bước ngoặt chuyển to lớn. Ngày 22 tháng 7 năm 1996 là ngày bà không bao giờ quên. Sáng hôm đó, bà tình cờ gặp một cụ bà và cụ bà đã khuyên bà Mao nên luyện Pháp Luân Công. Bà cụ bảo rằng bản thân cụ đã khỏi bệnh hoàn toàn kể từ khi bắt đầu tu tuyện Pháp Luân Công và có một điểm luyện công ở chỗ bệnh viện và bảo bà Mao đến đó học luyện.

Bà Mao dẫn theo con gái cũng bị bệnh gan đến đó luyện thử. Mẹ con bà học luyện công và mượn về một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Về nhà, bà bắt đầu đọc sách và đọc một mạch đến nửa đêm thì đọc xong toàn bộ cuốn sách.

Đó là cuốn sách đầu tiên mà bà Mao từng đọc mà giải thích cặn kẽ và triệt để những vấn đề về nhân sinh, như tại sao con người lại có bệnh. Hôm sau bà lại đến điểm luyện công và tiếp tục đọc sách ở nhà.

Hai ngày sau bà đột nhiên cảm thấy tất cả chứng bệnh trên người bà đã hoàn toàn biến mất. Toàn thân ấm dần lên và trong người rất thư thái. Khi đi lại, bà cảm thấy nhẹ như gió thoảng, đi xe đạp thì tựa hồ như có gió phía sau đẩy đi. Không lời nào có thể miêu tả hết những gì bà Mao cảm thấy lúc đó.

Con gái bà Mao hiện giờ cũng tu luyện cùng mẹ và bệnh cũng khỏi hẳn. Một tháng sau đó, hai mẹ con bà đến bệnh viện để kiểm tra thì thấy bệnh gan đã khỏi hẳn.

Tháng 3 năm 1996, chồng ba Mao đến Mỹ làm việc. Tuy nhiên, vì sức khỏe yếu nên bà và con gái không thể đi cùng. Ba tháng sau, bà Mao bảo chồng rằng hai mẹ con bà đã hoàn toàn khỏi bệnh và muốn đến Mỹ với ông.

Bà Mao và con gái đến Mỹ vào tháng 10 năm 1996 và đi kiểm tra sức khỏe toàn diện ở chỗ mà chồng bà đã thu xếp. Kết quả cho thấy cả hai đều hoàn toàn khỏe mạnh.

Khi chồng bà Mao chứng kiến điều kỳ diệu của vợ và con gái, ông cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Một năm sau khi đến Mỹ, bà đã hạ sinh một bé trai khỏe mạnh, kháu khỉnh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/7/373442.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/15/171909.html

Đăng ngày 24-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share