Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-10-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1999. Ban đầu, tôi chỉ biết rằng Đại Pháp là tốt chứ chưa có nhận thức sâu về Pháp. Tôi chỉ cảm thấy rằng rốt cuộc thì cuộc sống của tôi đã có hy vọng và tôi ngập tràn hạnh phúc.

Một gia đình khốn khổ

Mùa xuân năm 1995, khi tôi và chồng sắp cưới kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, thì phát hiện anh ấy bị viêm gan B. Đến tháng 5 thì bệnh tình của anh ấy nghiêm trọng hơn, và bắt đầu thổ huyết.

Tôi vội vàng đưa anh ấy đến bệnh viện, ở đó, bác sỹ chẩn đoán rằng anh ấy bị viêm gan B bẩm sinh và có khả năng sẽ bị tổn thương gan.

Bác sỹ hối thúc anh ấy nhập viện điều trị, nói rằng tình huống của anh ấy có thể chuyển thành xơ gan nếu không điều trị ngay lập tức. Nhưng chúng tôi vừa mới kết hôn, trong tay không có tiền, căn bản là không thể nằm viện. Cuối cùng, chúng tôi vay mượn được 500 tệ, mua ít thuốc Trung y, và trở về nhà.

Trong nhà, ngoài chồng tôi bị bệnh tật hành hạ, tôi còn phải chăm sóc bố chồng bị tắc máu não. Chúng tôi nghèo rớt mồng tơi. Với người vừa mới kết hôn như tôi mà nói thì chẳng khác nào gặp sấm sét giữa trời quang, tôi không biết phải làm thế nào.

Chồng tôi không muốn trở thành gánh nặng của tôi, nên anh ấy đề nghị ly hôn. Nhưng tôi không muốn trong lúc anh ấy gặp nạn mà lại bỏ đi như thế, nên tôi bảo chồng: “Em sẽ chăm sóc anh cả đời, ông Trời sẽ ban phuớc cho chúng ta.”

Bố chồng tôi cần uống thuốc hàng ngày, nên chúng tôi không có tiền để mua thuốc cho chồng tôi. Cuộc sống càng ngày càng khổ, thỉnh thoảng cơm còn không đủ ăn, đành phải vay gạo của chị dâu.

Vì trường kỳ không đủ dinh dưỡng, tôi không có sữa cho con bú, nên khi con trai tôi mới được hai tháng tuổi, tôi phải cho cháu ăn cháo kê.

Tôi phải làm mọi việc nhà cũng như canh tác bảy, tám mẫu đất của gia đình. Cả nhà đều trông chờ vào một tay tôi chống đỡ.

Bệnh tình của chồng tôi ngày một nặng hơn; anh ấy gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhìn thấy anh ấy khổ sở như vậy tâm tôi không khỏi chua xót. Chúng tôi không biết là anh ấy có thể gắng gượng được bao lâu. Quả thực nghĩ cũng không dám, chỉ biết vâng theo mệnh Trời.

Kỳ thực, tôi từ nhỏ thân thể đã không khỏe, người không cao, lại gầy gò, đi học phải nhờ anh trai và chị gái cõng tới trường. Tôi còn từng bị uốn ván, mặc dù sống sót, nhưng để lại hậu quả về sức khỏe dai dẳng. Nếu vô tình trầy xước da, tôi sẽ bị co giật và toàn thân cứng lại. Tôi cũng bị bệnh Meniere, viêm teo dạ dày, huyết áp thấp, nhiễm trùng đường tiết niệu, và cảm lạnh là chuyện cơm bữa.

Pháp Luân Đại Pháp ban phúc lành

Một người chị họ của tôi sống xa quê về thăm nhà vào năm 1998 và chị ấy hồng dương Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi may mắn kết duyên với Đại Pháp. Tu luyện vỏn vẹn hai tháng, thân thể anh ấy biến hóa vô cùng to lớn, mọi bệnh tật hoàn toàn biến mất.

Năm sau, anh ấy có thể đi tới vùng khác làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nay, anh ấy không cần uống dù chỉ một viên thuốc, và mấy lần kiểm tra y tế đều cho thấy các bệnh gan của anh ấy đều khỏi hoàn toàn.

Có lần anh ấy cùng hai người khác nộp đơn xin làm bảo vệ, kiểm tra sức khỏe cho thấy chức năng gan của anh ấy là tốt nhất trong ba người. Anh rể đi cùng chồng tôi thấy rằng đây là không thể tin nổi.

Cả gia tộc nhà chồng tôi đều có chức năng gan kém. Mẹ chồng qua đời vì xơ gan, một anh trai và cháu trai của chồng tôi thì mất vì ung thư gan; và hai chị gái của anh ấy cũng bị bệnh gan. Bác sỹ nói rằng không thể chữa khỏi bệnh gan di truyền. Sư phụ của chồng tôi thực sự là siêu thường và Đại Pháp khiến anh ấy có được sức khỏe tốt.

Thấy sự biến hóa ở chồng tôi, những người xung quanh chúng tôi đều chứng kiến khả năng trị bệnh khỏe người thần kỳ của Đại Pháp. Ngay cả cán bộ thôn và trưởng đồn công an địa phương cũng bảo chồng tôi: “Pháp Luân Công là tốt. Cứ tiếp tục luyện ở nhà đi!“

Chứng kiến những gì xảy ra với chồng, tôi tất nhiên là cao hứng, và năm 1999 tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp. Vừa mới bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi, không bao lâu sau mọi bệnh tật của tôi đều khỏi, đi đường nhẹ bẫng, người cũng trẻ hơn và da dẻ mịn màng hồng hào. Tôi cũng tăng hơn 5kg, càng kỳ lạ hơn là tôi còn cao hơn.

Các cháu gái tôi đều nói: “Dì à, da dì mềm mại và đẹp thật đấy!”

Gặp những tình huống như vậy tôi luôn nói: “Dù các cháu có dùng cả ngàn tệ mua mỹ phẩm thì da của các cháu cũng không đẹp bằng da của dì đâu. Đây là uy lực của Đại Pháp!”

Năm 2016, chồng tôi bị bắt giữ phi pháp vì giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy bị kết án tù và hiện vẫn đang bị giam giữ.

Sư phụ luôn từng thời từng khắc bảo hộ gia đình chúng tôi. Hiện con trai tôi đã tốt nghiệp đại học.

Thân thể nhỏ bé yếu ớt trước kia của tôi nay đã vô cùng khỏe mạnh, đây là điều không ai có thể tưởng tượng nổi. Tôi chẳng những không ngục ngã trước nghịch cảnh, và hiện tại tôi còn có thể một tay làm mọi công việc đồng áng nặng nhọc mà không hề cảm thấy mệt. Tôi thấy mình trẻ hơn và da của tôi mềm mịn. Tôi luôn thấy dồi dào sức sống mỗi ngày.

Trong tâm tôi hiểu rõ rằng gia đình tôi có ngày hôm nay đều là Sư phụ ban ơn, là Sư phụ từ bi bảo hộ. Đệ tử có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không sao biểu đạt được hết lòng cảm ân đối với Sư phụ, từ nay về sau con sẽ quyết tâm tinh tấn thực tu hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/6/375420.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/23/172965.html

Đăng ngày 31-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share