Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 17-8-2018] Gia đình tôi ở nông thôn và trồng rau trong nhà kính, mỗi đêm chúng tôi phải phủ những tấm cotton (chăn bông) để giữ ấm cho rau, sau đó lại cuộn lại mỗi khi trời sáng. Việc cuộn và trải chăn bông này được cơ giới hóa.

Chồng tôi là một người chất phác, hiền lành và tốt bụng, nhưng lại bị Trung Cộng cầm tù phi pháp oan uổng bốn năm vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi chồng không có nhà, tôi phải một mình cáng đáng hết việc đồng áng.

Một ngày, bởi nhớ nhung chồng nên tôi đã đứng trên đồi hướng mắt trông về phía nhà tù nơi chồng tôi đang bị giam giữ. Một hồi sau, tôi mới chợt nhớ ra mình đã quên tắt động cơ và các tấm chăn bông đã bị cuốn lên cao. Tôi vội vàng ngắt công tắc.

Bất thình lình, sợi dây thừng gắn vào những tấm chăn bông đó và toàn thân tôi không thể cử động được. Lúc đó không có ai ở xung quanh để giúp tôi, chân và tay tôi bị cuộn lên theo cái cột và bị gãy xương. Chỉ khi cái cột có đường kính 3cm bị bẻ cong, thì mới có người để ý thấy và họ đã đến giúp tôi.

Lúc mọi người đến cứu thì toàn thân tôi đã tím bầm. Họ dùng một cánh cửa làm cáng đưa tôi tới bệnh viện. Tôi phải phẫu thuật và ca phẫu thuật kéo dài tám giờ đồng hồ. Trước nay hầu như không ai có thể sống sót sau tai nạn như thế này. Do đó, ai nấy đều nghĩ rằng tôi cũng không ngoại lệ.

Sau khi xuất viện, tôi nằm liệt giường, tôi không thể cử động. Bởi các dây thần kinh ở tay tôi vẫn chưa phục hồi, nên tôi thậm chí còn không thể nắm tay lại để vịn vào gậy đứng dậy. Sau đó, tôi đã đến bệnh viện vài lần để kiểm tra, bác sỹ bảo rằng phần xương gãy của tôi không hề liền lại một chút nào. Ông ấy khuyên tôi hãy đến một bệnh viện chuyên khoa ở một thành phố lớn để trị liệu. Lúc ấy chồng tôi vẫn bị bức hại ở trong tù, gia đình không có nguồn thu nhập, và cũng không có khả năng chi trả cho việc chữa trị này.

Phục hồi một cách thần kỳ

Em gái đón tôi về nhà cô ấy. Cô ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và có một nhóm học Pháp tại nhà cô ấy. Mỗi tối, khi mọi người đọc Pháp, tôi thường lắng nghe. Cứ như vậy, bất tri bất giác tôi cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Sau 20 ngày ở nhà em gái, tôi phát hiện mình đã có thể cử động ngón tay cái. Dần dần, tôi có thể nắm tay lại và cầm chặt chiếc gậy, tôi liền chống gậy đứng dậy, tự mình xuống giường đi đi lại lại. Trong vòng 28 ngày, tôi đã có thể đi lại mà không cần dùng gậy. Mặc dù đi lại vẫn còn chậm chạp, nhưng tôi vẫn quyết định về nhà.

Lúc ấy trời đã sang đông, vì sống ở miền núi nên mỗi ngày tôi đều phải lên đồi kiếm củi về sưởi ấm.

Nhà của tôi cách nhà kính kia khoảng gần nửa cây số. Đi xe đạp từ trên đồi xuống thì chỉ vèo một cái là về tới nhà, nhưng khi tôi cố gắng đi xe lên dốc, thì mặc dù đạp cật lực, nhưng cảm giác xe cũng không nhúc nhích chút nào. Đang tính bỏ cuộc, thì đột nhiên nghĩ rằng tôi có thể đi nhờ qua nhà của một người hàng xóm, người này đã từng chính mắt thấy tôi thê thảm ra sao trong vụ tai nạn đó, và đã cho rằng tôi chắc sẽ nằm liệt giường. Bởi vậy, tôi có thể ngồi trên xe đạp thế này thì cũng có thể gọi là kỳ tích. Tôi muốn để họ thấy rằng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trên thân thể tôi đã xuất hiện sự thần kỳ của Đại Pháp. Nghĩ vậy tôi liền hăng hái đạp xe một mạch lên đồi.

Từ đó về sau, thân thể của tôi khôi phục lại trạng thái như cũ, mọi người chứng kiến tôi phục hồi như vậy đều thấy rằng đúng là quá đỗi thần kỳ.

Vượt qua khổ nạn

Vài năm sau, gia đình tôi liên tiếp gặp sóng gió. Con trai tôi ly dị vợ và sau đó bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Lúc con trai tôi hấp hối, thì cũng là lúc chồng tôi mãn hạn tù. Tuy nhiên, Phòng 610 địa phương lại không chịu thả người, nên cuối cùng, khi ông ấy trở về nhà, thì con trai tôi đã mất ý thức. Không lâu sau con trai tôi qua đời để lại cho vợ chồng tôi cháu trai mới 11 tuổi và một khoản nợ lên tới gần 200.000 Nhân dân tệ tiền chữa trị cận thị cho cháu.

Bởi vậy, tôi đã nhiều lần rơi vào đau khổ tột cùng mà không thể nào tự thoát được. Tôi cả ngày rửa mặt bằng nước mắt. Có lúc tay vừa bưng sách Đại Pháp lên thì nước mắt lại trào ra. Sau này, thông qua việc học Pháp, Pháp lý của Sư phụ đã hóa giải nỗi đau trong tôi, tâm tình tôi mới dần dần trở nên thư thái.

Sau khi chồng tôi được trả tự do khỏi nhà tù, chúng tôi ngày đêm cùng nhau canh tác hơn chục nhà rau. Sau vài năm chúng tôi đã trả hết mọi nợ nần. Khoảng thời gian ấy quả là khổ cực không thể tả.

Một lần, khi con dâu cũ của tôi tới thăm cháu, tôi khuyên cô ấy hãy trở về sống cùng chúng tôi. Tôi cũng hứa rằng sẽ để cô ấy ở phòng mà cô ấy và con trai tôi đã ở trước khi chúng ly dị.

Khi chúng ly dị, cô ấy đã mang toàn bộ đồ đạc đi. Sau khi cô ấy quyết định chuyển về ở cùng, tôi lại đi mua một số đồ đạc mới cho cô ấy. Mỗi khi sang đông, tôi đều mua than cho cô ấy sưởi. Tôi không bận tâm khi người chồng mới của cô ấy chuyển đến và ở cùng phòng với cô ấy. Trong tâm tôi nghĩ rằng ân oán trong quá khứ đã qua rồi, cháu trai tôi có mẹ ruột nó ở bên là đủ rồi.

Khi dân làng biết chuyện họ đều bảo tôi là ngốc, nhưng tôi tin rằng tôi đã làm điều đúng đắn, bởi Pháp Luân Đại Pháp dạy rằng làm gì cũng cần nghĩ cho người khác trước.

Đủ chủng loại thống khổ ở trên nếu là đặt trên thân của một cá nhân phổ thông, thì e rằng sẽ ngày ngày oán trách ông Trời bất công, nội tâm ngập tràn thống khổ và bất mãn. Tôi là người tu luyện Đại Pháp, có Sư phụ bảo hộ thì mới có thể vượt qua thống khổ, đắc một cuộc đời mới.

Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, tín ngưỡng chính Pháp là linh đan, khiến người ta được thân tâm thụ ích.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/17/372558.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/7/171795.html

Đăng ngày 11-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share