Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-08-2018] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) hơn hai thập kỷ. Tôi đã ngộ ra một điểm: người nhà không chỉ là người thân của chúng ta mà còn là chúng sinh có tiền duyên nhất với chúng ta. Gia đình là một hoàn cảnh tu luyện quan trọng. Học viên Đại Pháp tuân theo nguyên lý của Đại Pháp, nghiêm khắc ước chế bản thân và hành xử tử tế mọi nơi cũng là điều rất quan trọng. Sẽ là vô nghĩa nếu ở bên ngoài chúng ta hành xử như là một học viên và trở thành người thường khi về nhà.

Tự tư và cố chấp trước khi thực tu

Tôi là con út trong gia đình. Bố mẹ và các anh tôi đều đối xử đặc biệt ân cần với tôi. Môi trường sống như thế đã làm tôi phát triển tính cách ích kỷ và ngang ngạnh.

Không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Đại Pháp. Do tâm sợ hãi và ngộ Pháp kém, hành xử của tôi đã không thay đổi là mấy. Tôi không tuân theo những nguyên lý của Đại Pháp. Chồng tôi thì nhút nhát, vì thế ông ấy ngăn cản tôi làm ba việc. Tôi đã ôm giữ tâm oán hận với ông ấy.

Tôi cũng không chăm sóc chu đáo cho con trai của mình. Khi cháu về nhà và thấy tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân mà không hỏi han đến cháu, cháu nổi giận. Con trai tôi nói: “Lúc nào mẹ cũng bận rộn làm những việc trong thế giới của mẹ và không bao giờ quan tâm đến mọi người. Mẹ thật quá ích kỷ.”

Hành xử của tôi đã làm con trai tôi hiểu sai về Sư phụ và Đại Pháp và sinh ra tâm oán hận.

Đại Pháp đã thay đổi lối tư duy của tôi

Nhờ Sư phụ an bài, cuối cùng tôi đã có được trọn bộ sách Đại Pháp gồm 40 quyển. Tôi bắt đầu đọc sách ngay khi tôi mang về nhà. Tôi tập trung và thanh tĩnh trong khi đọc sách. Ngoài thời gian ăn và ngủ, tôi không làm gì khác ngoài việc đọc sách. Có lần tôi đã đọc xong ba quyển sách Đại Pháp trong ba ngày liên tiếp. Trong suốt thời gian đó, chồng tôi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa, vui vẻ lau dọn nhà cửa; điều mà ông ấy hiếm khi làm trước đây.

Vì tôi tập trung học Pháp, các Pháp lý liên tục triển hiện một cách sống động như một dòng thác. Tôi rất phấn khởi. Đại Pháp vĩ đại như thế không thể tìm thấy trong hàng nghìn năm qua. Hiện nay Sư phụ mang nó đến tận tay chúng ta. Tôi thật may mắn làm sao! Đại Pháp giúp tôi nhận ra những thiếu sót của mình và khoảng cách so với yêu cầu của Sư phụ là xa như thế nào. Tôi quyết tâm sẽ tu luyện tinh tấn.

Nhờ Sư tôn bảo hộ, tôi đã tham gia vào một nhóm học Pháp trong hoàn cảnh cuộc bức hại khắc nghiệt vẫn còn đang tiếp diễn. Sau khi chia sẻ với những học viên khác, tôi nhận ra rằng tu luyện là việc cực kỳ nghiêm túc và rằng không được phép buông lơi dù là việc nhỏ nhất. Tôi hiểu rằng tôi phải tuân theo lời dạy của Sư phụ để bước đi ngay chính và trở về nhà.

Sư phụ giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ và bắt đầu thay đổi cách suy nghĩ. Tôi không còn cố chấp để bảo vệ bản thân; thay vào đó tôi cân nhắc đến người khác trước. Nếu chồng tôi không chấp nhận việc nào đó – dù đó là việc chính đáng nhất – tôi cũng sẽ không hối thúc ông ấy nữa. Tôi sẽ làm việc đó theo cách khác, và tôi đã làm được tốt. Tôi tin rằng chắc chắn đó là con đường chân chính của tôi. Tôi không còn oán hận ông ấy nữa, mà thay vào đó là sự thấu hiểu và nhẫn nại.

Sự thay đổi ở con trai tôi

Có lần khi con trai đến thăm tôi, cháu nói: “Mẹ à, mẹ nghĩ là chúng con không ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Công có phải không?”

“Đó là những gì mẹ đã nghĩ trước đây, nhưng bây giờ mẹ đã nghĩ khác rồi. Vì cuộc bức hại của ĐCSTQ, mỗi ngày con đều lo lắng, sợ hãi và phải chịu đựng cùng mẹ, nhất là bố của con. Điều đó không dễ dàng cho con.”

Con trai tôi gật đầu đồng ý: “Chúng con sẽ không bao giờ ngăn cản mẹ làm những việc này nữa.”

Tôi đã thay đổi nhân tâm và trở nên hòa ái và từ bi. Giờ đây tôi thành tâm cân nhắc đến người khác từ trong mỗi từng lời nói và hành vi. Dần dần, chồng tôi cũng đã thay đổi. Trước tháng 10 năm 2007 vừa qua, ông ấy nói rằng ông ấy muốn tu luyện Pháp Luân Công cùng với tôi sau tháng 10. Mặc dù chưa hoàn thành trọn vẹn năm bài công pháp, nhưng thân thể ông ấy đã thay đổi rất nhiều. Bệnh tim, rối loạn mỡ máu, sỏi thận tất cả đều đã biến mất; bệnh bạch biến ở da cũng đã khỏi.

“Thật là kỳ diệu, ” ông ấy nói. Mỗi ngày ông ấy chân thành niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân – Thiện – Nhẫn Hảo!”

Trong tâm ông ấy hiểu về việc tu luyện là như thế nào. Tâm tính ông ấy cũng đang đề cao. Ông ấy mua hoa quả và thắp hương kính Sư phụ. Ông ấy giúp tôi mua giấy in và túi nhựa để đựng tài liệu giới thiệu về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi tin rằng ông ấy sẽ ngày càng tin tưởng vào Đại Pháp vì Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.

Sư phụ giảng,

Hán Việt:

Chân Thiện Nhẫn Tam Tự Thánh Ngôn Pháp Lực Vô Hạn

Pháp Luân Đại Pháp Hảo Chân Niệm Vạn Kiếp Tức Biến

(Hồng Ngâm IV – Đối Liên)

Tạm dịch:

Ba chữ Thánh ngôn Chân Thiện Nhẫn có Pháp lực vô hạn

Chân thành niệm Pháp Luân Đại Pháp Hảo thì vạn kiếp nạn liền biến đổi

(Hồng Ngâm IV – Câu Đối)

Sự thay đổi ở con dâu tôi

Ba năm trước, tôi viết một bức thư giảng chân tướng cho mẹ vợ của con trai tôi. Con dâu tôi không hài lòng về việc này. Thực sự, cháu sợ liên lụy đến Pháp Luân Công vì ĐCSTQ vẫn còn đang bức hại Pháp Luân Công.

Cháu gọi cho chồng tôi và nói chuyện khoảng một tiếng qua điện thoại. Cháu nhờ chồng tôi để mắt đến tôi và không cho tôi đi ra ngoài nói với mọi người về Pháp Luân Công. Cháu nói rằng cháu sẽ không đến thăm chúng tôi nữa hoặc sẽ không cho chúng tôi thăm con gái của cháu (cháu nội của chúng tôi). Cháu còn nói những từ ngữ khó nghe về việc không chăm sóc chúng tôi khi chúng tôi về già.

Chồng tôi giận giữ. “Được rồi, đừng đến thăm chúng tôi nữa. Đừng can nhiễu đến cuộc sống của chúng tôi. Khi nào già, chúng tôi sẽ đến trại dưỡng lão.”

Tôi coi nhẹ sự việc này và tiếp tục làm ba việc của tôi. Trong tâm tôi rất tĩnh lặng. Khi chồng tôi nhớ cháu nội, tôi nấu vài món ngon và ông ấy mang tới thăm chúng.

Hai tháng sau, vào ngày sinh nhật của chồng tôi, chúng tôi sum họp với gia đình con trai tôi ở một nhà hàng. Tôi rất bình tĩnh và không bất mãn hay oán hận với con dâu, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sư phụ giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc:

“Trước những thứ này chư vị hoàn toàn không động tâm, người khác nhìn thấy là chư vị có thể nhẫn, kỳ thực hoàn toàn là tâm cũng chẳng hề động, đây mới là nhẫn của người tu luyện.”

“Buông xuống mọi quan niệm, buông xuống mọi chấp trước, thì chư vị mới không có bất kỳ trở ngại nào trên con đường tu luyện mà có thể tiến về phía trước.”

Bây giờ thì con dâu tôi sẽ giúp tôi nấu ăn và làm việc nhà mỗi khi cháu đến thăm chúng tôi. Có lần cháu nói với tôi: “Dì của con hỏi con rằng, “Vì sao mẹ chồng của con trông trẻ vậy?” Con trải lời, “Đó là vì mẹ chồng con có tâm tính tốt.” ”

Hiện nay mỗi ngày cháu đều rất vui vẻ. Cháu biết cân nhắc đến người khác và nỗ lực làm vợ tốt, mẹ tốt, con gái tốt và làm con dâu tốt.

Con trai tôi trước đây bị viêm khớp, nói: “Con không thấy đau chân mỗi khi về nhà thăm bố mẹ.” Điều này nói lên rằng tất cả chúng nó đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Khi hành xử của chúng tôi đồng hóa với Đại Pháp, chúng tôi chính là tài liệu giảng chân tướng tốt nhất. Cả gia đình năm người chúng tôi giờ đây rất hòa hợp với nhau.

Tạ ơn Đại Pháp đã sưởi ấm gia đình con. Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/16/372518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/18/172907.html

Đăng ngày 09-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share