Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2018] Tháng 4 năm 2008 tôi được tặng cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Những ấn tượng của tôi về Pháp Luân Đại Pháp chịu ảnh hưởng lớn từ sự tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng do cảm thấy tò mò, tôi muốn biết Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì vì vậy tôi đã mang cuốn sách về nhà.

Tôi đóng cửa phòng lại vì sợ bị nhìn thấy và mở cuốn sách Chuyển Pháp Luân ra. Chưa đọc hết Luận Ngữ mà mỗi tế bào trong thân thể tôi đều chấn động. Không ngôn từ nào có thể diễn đạt được cảm xúc của tôi. Tôi chỉ muốn tiếp tục đọc, khi những giọt nước mắt chứa chan đôi mắt tôi. Tôi gạt nước mắt và tiếp tục đọc. Đêm hôm đó tôi đọc đến tận nửa đêm nhưng không cảm thấy mệt mỏi một chút nào cả. Đến hôm nay tôi vẫn còn cảm thấy phấn khích mỗi khi nghĩ về điều này.

Sau đó tôi đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ tại các khu vực khác nhau. Tôi cũng đọc các bài giảng với tâm trạng như thế và mắt tôi thường đẫm lệ. Tôi đã hiểu được rất nhiều các nguyên lý cao tầng mà những người không tu luyện không bao giờ biết được. Tôi cũng đã hiểu được ý nghĩa nhân sinh.

Sau đó tôi nghe Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản, Giải thể Văn hoá Đảng, Những ngày tháng bên Sư phụ cũng như những bài hát và âm nhạc do đệ tử Đại Pháp sáng tác.

Tôi cảm thấy rằng từng tế bào của mình đều được hoà tan trong Pháp. Tôi thật quá đỗi vui mừng. Hàng chục năm khổ sở vì bệnh viêm phế quản mãn tính của tôi đã kết thúc và thân thể tôi thật nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy mình là sinh mệnh may mắn nhất trong vũ trụ này. Tôi ngước nhìn bầu trời và nói với Sư phụ: “Sư phụ, con sẽ đạt đến tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp! Người sẽ tự hào về con!”

Tôi đã nỗ lực làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp nên làm.

Bị bức hại vì đức tin

Năm 2012 tôi bị giam giữ trong một trại tạm giam. Tôi biết mình nên làm tốt ba việc và chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp dù là ở đâu.

Tôi đối xử tốt với mọi người xung quanh. Tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và hát các bài khác do các đệ tử Đại Pháp sáng tác. Tôi cũng chép lại các bài thơ trong Hồng Ngâm và dạy cho những người khác. Tôi thường hằng luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Có ai đó thường đánh thức tôi dậy phát chính niệm vào lúc nửa đêm.

Một buổi sáng, Trưởng buồng giam đã nói: “Chúng ta hãy cùng nhau hô lên nào: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’”

Mọi người đều đồng ý và hơn 20 người đã cùng nhau hô to. Tôi biết rằng môi trường tương đối thoải mái này trong trại tạm giam hẳn phải được tạo ra bởi chính niệm của các học viên. Tôi cảm thấy rằng mình nhất định phải trân quý mỗi ngày ở đây và cứu độ thêm nhiều người hơn nữa.

Giám đốc trại tạm giam cầu xin tôi hãy cứu cô ấy

Một ngày Giám đốc trại tạm giam đã đến buồng giam của tôi và nói: “Xin hãy cứu tôi. Tôi đã bị liệt vào danh sách những kẻ phạm tội trên trang web của Pháp Luân Đại Pháp. Chị biết rằng tôi không bức hại chị và tôi đã cung cấp cho chị rất nhiều thứ. Tôi biết rằng tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt.”

Tôi cười với cô ấy và đáp lại: “Cô không phải sợ. Tôi có thể làm chứng rằng cô đối xử tốt với các học viên. Miễn là cô chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ Sư phụ của chúng tôi sẽ bảo hộ cho cô.”

Cô ấy biểu lộ sự thanh thản và rời đi. Sau đó tôi nghe nói rằng vị Giám đốc này đã chuyển sang công việc khác và rời khỏi trại giam.

Các lính canh tìm đến Chân-Thiện-Nhẫn

Một ngày hai nữ lính canh đã đến chỗ tôi. Một trong số họ nói: “Chị có thể giúp chúng tôi ứng phó với một người bằng cách dùng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn được không?” Chúng tôi đã dùng đủ mọi cách để trừng phạt cô ta, gồm cả việc còng tay cô ta lại nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô ta vẫn đánh những người khác và gây rối.“

Tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để cho họ thấy được uy lực thần kỳ của Pháp. Tôi hứa với họ rằng tôi sẽ cố hết sức.

Phạm nhân là một phụ nữ trẻ 20 tuổi. Cô ấy bị trầm cảm và tâm trạng của cô ấy thay đổi thất thường, cô ấy không thể kiểm soát được chúng.

Sau khi cô ấy được đưa đến buồng giam của tôi, đầu tiên tôi hỏi thăm gia đình cô ấy và dạy cô ấy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Vào ban đêm, tôi cũng để cô ấy ngủ cạnh tôi để tôi có thể nói chuyện với cô ấy. Dần dần cô ấy trở nên hành xử tốt hơn và hoà hợp với những người khác.

Sau nửa năm, cô ấy không còn bất kỳ một biểu hiện gây hấn nào đối với những người khác như trước kia nữa. Khi cô ấy biết rằng tôi sắp bị đưa vào tù, cô ấy đã rất buồn và khóc.

Tôi nói với cô ấy rằng nếu cô ấy niệm những từ mà tôi đã dạy cô ấy, mọi bệnh tật của cô ấy sẽ biến mất. Cô ấy nở nụ cười tin tưởng. Các lãnh đạo của trại giam cũng để ý đến sự thay đổi tích cực của cô ấy và tất cả họ đều công nhận uy lực của Đại Pháp.

Bác sỹ Trung y được chữa khỏi bệnh.

Một người phụ nữ 40 tuổi lảo đảo bước vào phòng giam của tôi với đôi tay vịn vào tường để chống đỡ. Cô ấy nói mình là một bác sỹ Trung y với nhiều năm kinh nghiệm. Cô ấy nói với chúng tôi rằng cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều bệnh tật, những căn bệnh mà cô đã không thể tự chữa cho mình mặc dù cô có thể chữa được cho những người khác.

Khi một nữ lính canh bị đau răng, vị bác sỹ Trung y này đã sử dụng hai bóng đèn màu để châm cứu giúp cô ấy. Vài phút sau, cơn đau của người lính canh này đã biến mất. Cô ấy có thể nhìn thấy những không gian khác và có công năng túc mệnh thông. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy có một mối quan hệ nhân duyên rất sâu sắc với tôi và nhìn thấy thân thể tôi tỏa sáng khi luyện tĩnh công.

Tôi biết rằng Sư phụ đã đưa người này đến với tôi. Tôi cần phải giúp cô ấy. Tôi viết ra những bài thơ của Sư phụ và đưa cho cô ấy. Cô ấy đã học thuộc những bài thơ này trong khi đang làm việc. Cô ấy xin ngủ bên cạnh tôi và nói rằng năng lượng của tôi có thể điều chỉnh thân thể của cô ấy. Không lâu sau cô ấy có thể đi lại bình thường. Tôi biết rằng tất cả đều là Sư phụ làm giúp.

Một lính canh đã rất tò mò và hỏi vị bác sỹ làm sao cô ấy có thể hồi phục nhanh đến vậy.Cô ấy nói rằng cô ấy đang học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp từ tôi và rằng cô ấy có thể nhận được năng lượng từ tôi và cảm thấy nó rất tốt.

Người lính canh đó đã bảo tôi phóng năng lượng để chữa bệnh cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không biết phát năng lượng như thế nào và rằng nếu cô ấy muốn học Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy có thể học ở nhà.

Sư phụ yêu cầu các đệ tử Đại Pháp kiến lập uy đức trong quá trình cứu độ chúng sinh. Tôi vô cùng trân quý môi trường này. Tôi cần phải tu luyện tốt bản thân để báo đáp ơn cứu độ của Sư phụ.

Chứng thực Đại Pháp trong tù

Sau khi bị đưa vào tù, tôi không dám buông lơi trong tu luyện. Tôi liên tục phát chính niệm và hướng nội. Tôi kiểm soát từng ý niệm và đảm bảo rằng chúng phải phù hợp với Đại Pháp, vì thế cựu thế lực không thể lợi dụng những sơ hở của tôi. Tôi coi việc bị giam cầm không phải là một điều xấu bởi vì tôi có thể tiêu trừ được nghiệp lực qua việc chịu khổ và tôi có thể nhanh chóng buông bỏ nhiều chấp trước xuất phát từ danh, lợi, tình của bản thân và đề cao tâm tính trong môi trường khắc nghiệt này. Tôi cũng có thể giúp cứu độ chúng sinh ở trong tù.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để đề cao trong tu luyện nhưng làm sao tôi có thể tận dụng tốt môi trường tà ác này đây?

Trong hoàn cảnh phức tạp và khép kín này, mỗi ngôn mỗi hành của tôi đều phải truyền tải được chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi thực thi tốt, tôi sẽ chứng thực được Đại Pháp, đó chính là, cứu độ chúng sinh, để tất cả chúng sinh hiểu được chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ đặt định tương lai tươi sáng cho bản thân mình.

Tôi rất khỏe mạnh, lạc quan, hiểu biết và nhiệt tình đối với những người trong nhà tù. Sư phụ đã đưa họ đến với tôi và tôi đã nói cho họ chân tướng về Đại Pháp. Kết quả là, sáu người đã bắt đầu tu luyện. Dưới đây là hai ví dụ.

Cô Anh (hoá danh) đã bị đột quỵ và mất cảm giác ở chân. Khi đi lại, cô ấy cần có hai người trợ giúp. Cô ấy thậm chí còn ko dám uống nước, bởi vì cô sợ khó khăn khi phải đi vệ sinh.

Cô Anh được phân cho ở tầng dưới tôi. Tôi đã chủ động chăm sóc cho cô ấy và nói với cô ấy về Đại Pháp. Cô ấy ít hơn tôi 6 tuổi và chúng tôi giống như chị em. Cô ấy bị mù chữ vì vậy tôi đã dạy cô ấy học thuộc Pháp. Cô ấy học cách đọc “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.”

Sư phụ thường điểm hoá cho cô ấy qua giấc mơ và khích lệ cô ấy. Cô ấy có thể nhìn thấy những cảnh tượng ở các không gian khác. Chúng tôi cùng nhau luyện công và sau hai tháng, chân cô ấy đã có cảm giác và cô ấy đã có thể đi lại bình thường. Cô ấy không còn cần đến thuốc nữa và trở nên hạnh phúc mỗi ngày. Cô ấy nói rằng trong đời mình cô ấy chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Cô Anh đã phải chịu đủ mọi loại bệnh tật trong hơn 50 năm và đã cố tự tử vài lần. Cô ấy rất kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp.

Sự việc này đã có một ảnh hưởng quan trọng trong nhà tù. Mọi người đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cô Anh.

Có một phụ nữ trẻ khác ở độ tuổi 30, tốt nghiệp đại học. Cô ấy rất thông minh và tốt bụng nhung rất hiếu thắng. Cô ấy là Phật tử và có thể đọc thuộc một số kinh Phật. Cô ấy đã bị đưa vào phòng giam chúng tôi. Tôi rất quan tâm đến cô ấy, nghĩ rằng cô ấy đã có một nền tảng về đức tin vì vậy sẽ thật tuyệt vời nếu cô ấy có thể tu luyện Đại Pháp.

Một ngày người phụ nữ trẻ này đã tham gia vào một cuộc ẩu đả và đã đánh chửi một ai đó. Cô ấy đã nổi cơn tam bành. Tôi đã ngăn cô ấy lại và nói: “Một người thực sự có đức tin thì nên tu chính bản thân mình. Sao cháu lại có thể đánh hay chửi người khác? Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi thường hướng nội trong bất kỳ hoàn cảnh nào và tu luyện chính mình.”

Cô ấy dường như rất cảm động. Sau đó chúng tôi đã chia sẻ một số thể ngộ về việc tu luyện như thế nào. Tôi viết lại tất cả những kinh văn của Sư phụ mà tôi có thể thuộc và cô ấy rất háo hức học và đọc thuộc Pháp. Khi có cơ hội, chúng tôi sẽ chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của chúng tôi. Chúng tôi đắm mình trong niềm vui tu luyện Đại Pháp và hoàn toàn quên mất rằng chúng tôi đang ở trong tù.

Một ngày cô ấy đã khóc và ôm tôi, cô ấy nói: “Dì ơi, dì đã cứu con. Con không biết tu luyện là gì. Con chỉ muốn cầu Phật ban phước. Con tụng kinh Phật mỗi ngày nhưng lại không biết tu thân như thế nào. Con phải học Đại Pháp thật tốt và trở thành một người chân tu.” Tôi nói: “Chính là Sư phụ đang cứu con. Sư phụ đã đưa con đến với dì. Sư phụ của con là Lý Hồng Chí, con phải nghe lời Sư phụ và làm tốt ba việc.”

Cô ấy nói rằng cô ấy đã hiểu và sẽ nói với những người khác về Đại Pháp.

Mặc dù từ đó tôi đã ra khỏi nhà tù, tôi tin rằng cô ấy sẽ làm tốt bởi vì cô ấy đã thực sự được hưởng lợi từ Đại Pháp cả về thân lẫn tâm.

Một vài tháng qua, cảm giác rõ ràng chân thực nhất của tôi đó là Trung Quốc Đại lục chính là một nhà tù to lớn và vô hình. Ở bất cứ nơi đâu, ai ai cũng đều bị theo dõi. Liệu đây có phải là xã hội con người không? Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ sớm bị diệt. Cứu độ chúng sinh là một vấn đề rất khẩn cấp. Sau khi chủ động học Pháp, tôi là một đệ tử Đại Pháp có đầy đủ chính niệm. Tôi phải tận dụng cơ hội cuối cùng này để cứu thêm nhiều chúng sinh và hoàn thành thệ nguyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/22/372774.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/1/172675.html

Đăng ngày 06-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share