Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-04-2018] Chồng tôi nhận được cuộc gọi từ Sở cảnh sát vào tối ngày 9 tháng 3 năm 2018. Tôi đã bị bố mẹ của một sinh viên báo cáo vì giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các sinh viên. Chồng tôi lo lắng và bảo tôi đi trốn, nhưng tôi không đồng ý. Mẹ chồng tôi cũng khuyên tôi như vậy. Những trải nghiệm trước đây của tôi (được kể lại dưới đây) về giảng chân tướng cho cảnh sát khiến tôi cảm thấy rằng lòng từ bi sẽ hóa giải được khổ nạn.

Hẹn gặp lại…như bạn bè

Một ngày tháng 6 năm 2013, Bí thư Đảng của Ủy ban Chính trị và Pháp luật quận đã đợi tôi trước cửa nhà khi tôi trở về sau khi đi giảng chân tướng cho mọi người. Đi cùng với ông ấy là tám người đến từ các cơ quan khác nhau. Họ nói rằng họ đến chỉ để tìm hiểu việc tôi đang làm.

Tôi biết rằng họ đến để sách nhiễu tôi vì tu luyện Pháp Luân Công. Tuy vậy, tôi vẫn mời họ vào nhà.

Vừa cười với tôi, vị Bí thư vừa nói: “Chị trông khỏe mạnh thật. Nhà chị thật ngăn nắp.”

Một người trong số họ hỏi: “Chị vẫn tu luyện à?”

“Các anh có nghĩ là tôi vẫn tu luyện không?” Tôi mỉm cười đáp lại.

“Hôm nay chúng tôi đến đưa chị đi đây” – anh ta nói.

Tôi thẳng thừng nói: “Chắc chắn là các anh có thể làm vậy, nhưng đã gần trưa rồi. Tôi phải nấu bữa trưa. Các anh có thể ở lại cùng dùng bữa.”

Ngay lập tức họ đứng dậy và đi ra cửa. Họ nói: “Không cần phải như vậy”

Tôi nói: “Tạm biệt”.

“Hẹn gặp lại chị” một thành viên trong nhóm nói một cách thân thiện.

“Không tốt sao khi chúng ta gặp lại nhau như bạn bè?” Tôi nói.

Tất cả họ đều cười và ra về.

Cảnh sát được phúc báo vì đối xử tốt với các học viên

Một học viên bị bắt vào tháng 3 hoặc tháng 4 năm 2016 vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Mặc dù việc này là hợp pháp, cô ấy có nguy cơ bị kết án hơn 7 năm tù.

Nhiều học viên đến từ các thị trấn địa phương, các tỉnh khác và cả ở hải ngoại cùng phối hợp để giải cứu cô ấy. Chúng tôi đã gọi điện, viết thư, và đăng áp phích thông tin. Tôi cũng đề nghị một viên cảnh sát mà tôi biết gửi tài liệu thông tin cho trưởng đồn, trưởng phòng và phó trưởng phòng Phòng 610.

Các tài liệu thông tin gồm có hai thư kiến nghị, đơn kiện của tôi gửi Viện kiểm sát tối cao và Tòa án tối cao vào tháng 8 năm 2015, Cửu Bình và bản “Du hành giữa thiên đường và trái đất qua mưa gió.”

“Nếu họ sử dụng những tài liệu Pháp Luân Công này làm bằng chứng để bắt chị thì sao?” Viên cảnh sát hỏi tôi.

Tôi đáp: “Các tài liệu đều là tài nguyên quý giá và không phải là bằng chứng bức hại cho cảnh sát. Tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp và quảng bá Pháp Luân Công không vi phạm pháp luật. Hiến pháp cho công dân quyền tự do tín ngưỡng và ngôn luận.”

Sau khi cung cấp tài liệu, viên cảnh sát nói: “Phó Phòng 610 đã bị một đòn choáng váng với đơn kiện của chị. Ông ấy yêu cầu chị đừng gửi đơn kiện mình nữa.”

Tôi đáp: “Những gì tôi viết là đúng. Ông ấy đã bắt tôi, lục soát nhà tôi và đưa tôi vào trại lao động cưỡng bức hai lần.”

Viên cảnh sát nói: “Cả ông ấy và trưởng phòng đã nhận được hàng chục cuộc gọi mỗi ngày. Họ đã xem xét các bản ghi âm và nhận định rằng chị chịu trách nhiệm cho những cuộc gọi đó. Họ sẽ bắt chị nếu chị tiếp tục gọi điện. Họ nói rằng chị có thể bị kết án 7 năm tù.”

“Chúng tôi không bắt chị vì chị tốt với mọi người và hiếu thảo với cha mẹ. Tôi đề nghị chị dừng tu luyện.” Anh ấy nói.

Tôi nói: “Điều đó là không thể được. Tôi sẽ không đánh đổi điều đó lấy bất kỳ thứ gì. Chỉ có Sư phụ của tôi, nhà sáng lập Pháp Luân Công, mới là người quyết định cuối cùng.”

Tôi cố gắng gặp trưởng Phòng 610 hai lần nhưng không thành. Tuy nhiên, một học viên khác đã giúp bố mẹ ông ấy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Thông qua người cảnh sát này, tôi đã gặp được phó phòng Phòng 610 và nói với ông ấy sự thật về Pháp Luân Công.

Tôi nói với vị cảnh sát này rằng anh ấy và vị đồn trưởng đã làm những việc tốt vì các học viên và sẽ được phúc báo.

Vị Đồn trưởng đã được thăng chuyển lên sở cảnh sát thành phố vào tháng 5 năm 2016. Vị cảnh sát này phải nhập viện để phẫu thuật vào mùa Đông năm sau. Anh hồi phục rất tốt và được về nhà.

Cuối cùng, người đồng tu kia đã được giải cứu.

Giảng chân tướng qua thư

Tôi đang nấu ăn cho mẹ chồng vốn phải nhập viện khoảng lúc 11 giờ sáng ngày 9 tháng 9 năm 2016 thì có 5 người từ các cơ quan Chính phủ đến nhà tôi. Hai cảnh sát trẻ hỏi tôi lý do tại sao tôi vẫn tiếp tục viết thư và nói tôi hãy dừng việc đó. Họ cũng cố gắng hỏi tôi các câu hỏi và bắt tôi ký vào hồ sơ thẩm vấn.

Tôi nói với họ một cách nghiêm túc: “Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào hay ký vào báo cáo của các anh. Tôi viết thư vì muốn tốt cho chính các anh đấy. Tôi muốn các anh biết rằng các anh sẽ được phúc báo nếu các anh đối xử tốt với các học viên. Tôi không muốn để lại bằng chứng cho một phiên xét xử trong tương lai rằng các anh đã bức hại tôi.”

Tôi nói thêm: “Việc tôi tiếp tục viết thư nữa hay không tùy thuộc vào Sư phụ của tôi. Ngài dạy tôi phải vị tha và từ bi. Theo Hiến pháp, tôi có quyền tự do tín ngưỡng và tự do ngôn luận. Các anh nên thực hiện nhiệm vụ của mình theo pháp luật.”

Một cảnh sát đột nhiên đứng dậy và ra về. Những người khác cũng về theo anh ấy.Tôi tiễn họ với một nụ cười.

Từ bi hóa giải khổ nạn

Tôi truy cập vào trang web Minh Huệ tại một cửa hàng vào một chiều tháng 4 năm 2017. Khi hai cảnh sát trẻ tiến đến chỗ tôi, tôi cho họ xem các bài viết về lòng tốt của cảnh sát đối với các đệ tử Đại Pháp. Nhưng người sỹ quan cảnh sát cao gầy muốn tôi ký vào cam kết bất luyện và tôi từ chối.

Sau đó anh ấy gọi cho nhiều cảnh sát nữa đến. Họ tịch thu cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi (cuốn sách chính của Pháp Luân Công), một số bài giảng Pháp, nhiều tờ tiền mang thông điệp giảng chân tướng và máy tính xách tay của tôi.

Tôi tới sở cảnh sát sau 5 giờ chiều để nói với họ về huyền năng chữa bệnh của Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng tôi gầy gò và ốm yếu khi còn nhỏ và thỉnh thoảng sẽ ngất đi, rằng tôi mắc nhiều bệnh sau khi sinh con, và rằng không một phương pháp điều trị nào có hiệu quả cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi nói: “Cuốn sách Chuyển Pháp Luân thật quý giá. Mỗi chữ trong sách đều phát ánh vàng kim. Tôi cũng nhìn thấy Pháp Luân đang quay. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn mà sống trung thực với người khác và khoan dung khi xung đột xảy ra. Chẳng mấy chốc, các căn bệnh của tôi đã biến mất một cách diệu kỳ. Tôi đã luôn khỏe mạnh trong 18 năm qua.”

Tôi cũng nói với họ cách tôi đối xử tốt với những người đã ngược đãi tôi trong tại lao động cưỡng bức và sau đó họ đã cảm động như thế nào trước sự khoan dung của tôi.

Viên cảnh sát gầy gò đó đã về nhà ăn tối. Tôi nói với ba người còn lại rằng đã đến lúc tôi phải nấu bữa tối, và gia đình tôi đang đợi. Nhưng các cảnh sát lại đề nghị tôi đọc cho họ nghe thêm một chút về các bài giảng Pháp và Chuyển Pháp Luân.

Phó Phòng 610 sau đó đã đến. Ông ta đưa tôi đi khám sức khỏe tại một bệnh viện và sau đó đưa tôi tới một trại tạm giam. Tôi được nhận vào trại tạm giam vào khoảng nửa đêm.

Tại trại tạm giam, tôi giảng chân tướng cho Giám đốc trại giam và các cai tù. Trong khi đó, gia đình và họ hàng của tôi cũng nói chuyện với nhân viên Sở cảnh sát để tôi được thả.

Ngày thứ bảy, tôi đột nhiên có một chính niệm rằng trại tạm giam không phải là nơi dành cho tôi. Tôi muốn rời đi và cứu người. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho tôi. Giám đốc trại tạm giam đến một lúc sau đó để báo với tôi rằng tôi sẽ được thả vào sáng hôm sau sau khi gia đình tôi hoàn tất thủ tục phóng thích tại sở cảnh sát quận.

Các cảnh sát đã lấy đi đồ đạc của tôi chỉ trả lại máy tính cho tôi. Họ giữ cuốn sách Chuyển Pháp Luân của tôi, các bài kinh văn và tấm thẻ giảng chân tướng. Tôi phát chính niệm: “Những đồ đạc để lại đó cho các sỹ quan cảnh sát có tiền duyên. Tôi hy vọng họ hiểu được chân tướng và đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp.”

Đối xử tốt với những người tàn nhẫn trong trại lao động

Tôi bị tống giam vì không từ bỏ tu luyện. Các lính canh nhà tù phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ trước mặt tôi. Họ đe dọa tôi khi tôi từ chối viết hối quá thư.

Tôi bị buộc phải vác các túi đầy xi măng, cát và gạch từ trệt lên tầng ba trong một thời gian dài. Tôi bị kiệt sức và không thể đứng vững. Tim tôi đập nhanh hơn. Khi tôi sắp gục xuống, đột nhiên có một giọng nói vang lên:

“Chúng sinh thiết mạc cấp

Thần Phật dĩ tại tiếu

Tạm dịch:

Chúng sinh không phải vội

Thần Phật đang cười rồi“

(Đại Pháp hảo – Hồng Ngâm II)

Khoảnh khắc ấy, cảm giác đau đớn của tôi biến mất và khổ nạn trở nên quá nhỏ bé.

Đại Pháp là nguồn động lực tinh thần của tôi và nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đã bén rễ vào từng tế bào của tôi. Trong khi chịu đựng khổ nạn, tôi luôn luôn ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ rằng một học viên phải coi nhẹ khổ nạn, vị tha và nghĩ cho người khác trước.

Trong Bài giảng thứ Chín trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Ngài cũng dạy chúng ta rằng chúng ta:

“…đả bất hoàn thủ.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ tư)

Tôi khích lệ bản thân kiên trì mọi lúc cho tới khi tôi vượt qua khổ.

Tôi bị buộc phải làm việc hơn 12 giờ mỗi ngày không được nghỉ ngơi, tôi không bao giờ có đủ thức ăn để ăn và điều kiện làm việc thì rất tệ.

Ban đêm tôi nhớ nhà và không thể chợp mắt. Tôi cảm thấy bực dọc vì tôi không thể chăm sóc cho bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng, chia sẻ các vấn đề với chồng tôi và chăm sóc cho hai đứa con còn nhỏ của mình.

Những đau khổ do bị tra tấn cả thân lẫn tâm trong thời gian dài đã chạm tới giới hạn chịu đựng của tôi. Mỗi ngày trôi qua tựa một năm. Tóc tôi ngả muối tiêu trong một năm.

Dù cho môi trường khắc nghiệt như vậy, tâm tôi vẫn thuần khiết tựa đóa sen, không bị dính bùn. Tôi vẫn tử tế với những người tàn nhẫn.

Có một câu nói: “Ông trời có mắt”. Hy vọng lớn nhất của một đệ tử Đại Pháp là thức tỉnh chúng sinh trước khi thảm họa đến.

Các lính canh nhà tù và các công nhân cuối cùng cũng bị cảm động bởi lòng tốt của tôi. Họ tôn trọng và trở nên thân thiện với tôi.

Thiện ác hữu báo. Tôi hy vọng họ chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành những người tốt và đối xử tốt với các học viên Đại Pháp. Khi đó họ sẽ được phúc báo may mắn và trường thọ.

Cảnh sát để tôi viết những lời đặc biệt trong báo cáo thẩm vấn

Một ngày trong tháng 11 năm 2017, năm cảnh sát lại đến hỏi tôi lần nữa với những câu hỏi tương tự.

Tôi nói với họ: “Đại Pháp đã phổ truyền tới hơn 100 quốc gia và rất được hoan nghênh. Pháp môn đem lại nhiều lợi ích và không gây hại cho bất kỳ xã hội nào. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã được dịch sang 39 thứ tiếng.”

Tôi nói thêm: “Sức mạnh của đức tin là rất lớn, và bất kỳ thủ đoạn cưỡng chế nào cũng không thay đổi được lòng người. Chỉ có pháp lý của Phật Pháp mới có thể khiến con người ta thay đổi tự trong tâm.”

Khi cảnh sát hoàn thành xong báo cáo của họ, họ để cho tôi ký tên với bất kỳ thông điệp nào tôi muốn, kể cả “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.

Họ cũng hỏi xin số điện thoại của tôi Tôi nói: “Hoan nghênh các vị bất cứ khi nào các vị muốn tìm hiểu về Pháp Luân Công. Đừng đến đây nếu các vị thù địch và không thân thiện.”

Cảnh sát hài lòng và ra về.

Tôi hô to: “Hãy bảo gia đình các vị thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Họ sẽ có sức khỏe tốt và được hạnh phúc.”

Thể ngộ của tôi

Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi có sứ mệnh lịch sử. Tôi tới thế giới này để trợ Sư chính Pháp. Tôi nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công một cách có trí huệ và cứu chúng sinh với lòng từ bi. Các tài liệu giảng chân tướng là tài sản lớn và quý giá để cứu người. Chúng không phải là bằng chứng cho cuộc bức hại.

Khi tôi ngộ Pháp, chính lại suy nghĩ của bản thân, và chân thành làm những việc ngay chính, chồng tôi và mẹ anh đã hành xử bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đại Pháp đã được phổ truyền rộng rãi, và thật may mắn cho những ai được nghe chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt. Những sinh mệnh cao tầng trong vũ trụ sẽ không cho phép bất cứ ai bức hại tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/15/364142.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/21/172943.html

Đăng ngày 09-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share