Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-12-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) khi mới 12 tuổi. Tôi chủ yếu độc tu trong 20 năm qua, và chỉ gần đây tôi mới hiểu tại sao và chúng ta nên tu luyện như thế nào.
Chân tu
Tu luyện thật sự mỹ diệu! Cho dù bạn đã trải nghiệm được những gì hoặc nhìn nhận mâu thuẫn ra sao, khi hướng nội bạn sẽ thấy được vẻ đẹp của tu luyện. Khi nhận ra một quan niệm người thường và quyết tâm loại bỏ nó, bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hay hạnh phúc sau khi đề cao.
Năm nay, tôi đã giúp giải cứu một số học viên trong vùng bị bắt giam bất hợp pháp vì tín tâm của họ. Trong quá trình này, tôi đã phát hiện ra nhiều thiếu sót và quan niệm người thường cần phải loại bỏ. Điều này khiến tâm người thường của tôi thống khổ cực độ. Tuy nhiên, chính là tâm này cần phải buông bỏ để viên mãn.
Tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta. Miễn là chúng ta hướng nội, không có gì là không thể giải quyết. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm với ba học viên sau đây để minh họa cho việc này.
Tina và Mary gần đây đã nói với Kathy về một gói phần mềm liên quan đến Đại Pháp mà họ đã bí mật phát triển trong nhiều năm. Họ hỏi Kathy liệu cô ấy có muốn đăng tin về hạng mục trên Minh Huệ, cũng như trong Tuần báo Minh Huệ hay không.
Khoảng một tuần sau, Kathy đề nghị tôi cho cô ấy ý kiến về hạng mục. Tôi đã trả lời cô ấy, và nói rằng, “Thiết kế rất đơn giản và có rất nhiều chỗ cần cải thiện.”
Sau đó, tôi nói với cô ấy những điểm tôi nghĩ có thể cải thiện và bảo cô ấy chuyển ý kiến của tôi cho Tina và Mary.
Kathy đồng ý, nói rằng: “Vâng, có một vài điều chắc chắn có thể được cải thiện. Tôi sẽ đi gặp họ ngay bây giờ và nói với họ.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ gặp cô ấy ở nhà Tina trong khoảng mười phút.
Khi tôi còn cách nhà Tina khoảng nửa dãy, tôi có thể nghe thấy mọi người đang tranh cãi lớn tiếng bên trong. Tôi gõ cửa một lúc lâu trước khi có người nhận ra tôi đang đứng chờ. Tôi biết rằng cựu thế lực đã nắm và phóng đại chấp trước của mọi người.
Một ý niệm đã hoá giải một tình huống bất ổn
Khi bước vào phòng khách, tôi có thể thấy Tina đang nổi giận với Kathy. Tôi nói với Tina: “Hãy bình tĩnh lại. Đây không phải lỗi của Kathy. Tất cả những đề xuất mà tôi đã nhờ cô ấy chuyển đến cô là của tôi, không phải của cô ấy.”
Thấy rằng Tina đã hoàn toàn phớt lờ tôi, tôi lặng lẽ cầu xin Sư phụ: “Cầu Sư phụ giúp mọi người ở đây đối xử tốt với nhau. Cho dù đúng hay sai, con tin rằng đây là lỗi của mình. Chắc hẳn con đã làm điều gì không đúng!”
Mặc dù không biết chính xác mình đã làm gì sai, khi hướng nội, tôi nhận thấy Tina bình tĩnh lại ngay, và bầu không khí trong phòng hoàn toàn thay đổi.
Sau đó, Kathy hỏi tôi, “Tại sao bạn nghĩ rằng tâm thái của Tina đột nhiên thay đổi?“
Tôi trả lời rằng: “Từ lời giải thích của Tina, tôi nhận ra rằng cô ấy và Mary đã làm việc trong hạng mục này trong vài năm. Họ thực sự đặt tâm của mình vào việc tạo ra phần mềm tốt nhất mà họ có thể làm. Đó là khi tôi nhớ rằng mình nên nhìn vào tình huống và cách làm của các vị thần. Các vị thần không tranh cãi về ý tưởng của ai là tốt hơn; thay vào đó, điều quan trọng hơn đối với họ là cả quá trình, hay cách phối hợp với người khác như thế nào. Khi bạn bảo tôi xem lại phần mềm, tôi rất háo hức bày tỏ ý kiến của mình. Tại thời điểm đó, tôi tin rằng mình đã chứng thực bản thân, chứ không phải là Pháp.”
Tối hôm đó Kathy đã đề cập đến chủ đề này và nói rằng: “Tôi không thể thấy được lỗi của của mình ở đây như thế nào cả. Tất cả những gì tôi làm là chuyển tải đề xuất của chị về việc phần mềm có thể được cải thiện như thế nào.”
Tôi trả lời, “Dù chị có nhìn hay nghe thấy gì đi chăng nữa, thì cũng có điều gì đó để chị tu luyện, nếu không chị đã không chứng kiến việc đó. Có điều, chị không nên nổi cáu với Tina, bất kể cô ấy cư xử như thế nào. Chị có thể giải thích mọi việc với cô ấy, nhưng chị không nên cố chấp. Cho dù việc này có liên quan đến chị hay không thì cả hai chúng ta đều gặp phải việc này, vì vậy đừng bỏ lỡ cơ hội mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để đề cao.”
“Thực ra, gần một tuần trước họ đã bảo tôi gửi tin về hạng mục của họ cho trang web Minh Huệ, nhưng tôi đã không làm,” Kathy trả lời. “Mặc dù tôi có rất nhiều lý do tại sao tôi không làm, nhưng chúng thực sự chỉ là bao biện mà thôi.”
Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng mình cũng như thế, khó có thể đúng giờ, chẳng hạn như phát chính niệm đúng giờ hoặc luyện công đúng giờ.
Khi tôi tiếp tục nhận ra rằng các học viên khác là những tấm gương cho mình như thế nào, tôi cảm thấy cần phải đào sâu hơn để xem liệu có còn quan niệm người thường mà tôi nên loại bỏ nữa hay không.
Nhận ra bốn chấp trước căn bản
Tôi thường hướng nội vào đêm khuya. Tôi đã thực sự ngạc nhiên trước những gì mình đã tìm ra. Tôi thấy Tina không chấp nhận lời đề nghị của người khác, và cô ấy không cho phép người khác chỉ ra những thiếu sót của mình. Tôi nghĩ, “Mình có vấn đề như thế không nhỉ?”
Ví dụ, khi một đồng tu đề xuất tôi đọc Pháp cho con trước khi đi ngủ – mặc dù bề mặt tôi không phản đối nhưng tôi tự bảo vệ bản thân bằng cách nói rằng: “Cô biết đấy, hoàn cảnh sống của mọi người khác nhau.” Giờ đây, tôi có thể nhận ra rằng mình cũng không muốn người khác chỉ ra thiếu sót của mình.
Khi nghe Tina nhắc đến việc cô ấy và Mary đã làm việc cho hạng mục này vất vả như thế nào, tôi đã nghĩ rằng cô ấy đang chứng thực bản thân. Bây giờ tôi nhận ra rằng mình cũng có tâm chứng thực bản thân. Ví dụ, tôi đã đề nhắc đến việc mình đã chi hơn 1.000 Nhân dân tệ để gửi giấy tờ cần thiết giúp giải cứu các học viên bị giam.
Khi mọi việc trôi chảy, tôi nghĩ đó là do mình có đủ chính niệm. Sự thật là, những việc này đã được an bài theo cách đó.
Khi mọi việc không suôn sẻ, tôi lại phàn nàn, “Mình đã làm việc chăm chỉ đến mức thậm chí không có thời gian để ăn uống!” Thực ra, tôi muốn mọi người biết mình đã cống hiến như thế nào cho Đại Pháp. Không phải tôi đã chứng thực bản thân sao?
Bất cứ điều gì chúng ta làm là những gì chúng ta phải làm như một lạp tử của Đại Pháp. Không cần hiển thị hay nói với người khác. Sư phụ biết hết thảy mọi việc.
Khi tôi nghe Tina nói rằng cô ấy không muốn người khác biết về hạng mục của mình, tôi nghĩ, “Đó chỉ là một hạng mục! Cô ấy sợ gì nhỉ?” Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng mình cũng đã có chấp trước này.
Vì không có công an nào trong khu vực của tôi biết được tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, và chỉ có một vài học viên biết, tôi thường nói với các học viên này, “Xin đừng nhắc tên tôi trước mặt các học viên khác.” bởi vì tôi có tâm sợ hãi chăng?
Tôi là ứng cử viên hoàn hảo yêu cầu các học viên bị giam giữ được thả, nhưng tôi không muốn làm việc này vì tôi cần chăm sóc con nhỏ của mình.
Chỉ gần đây tôi mới quyết định đến đồn công an địa phương cùng với gia đình của một học viên. Khi tôi buông bỏ chấp vào sinh tử, tâm sợ hãi của tôi biến mất hoàn toàn.
Bây giờ tôi tự nhủ: “Dù có bất đồng hay mâu thuẫn gì đi nữa, khi nhìn thấy vấn đề của người khác, tôi nên nhớ tu chính mình. Có lẽ những người khác không thực sự có chấp trước này. Có lẽ mọi thứ xảy đến vì tôi là người có chấp trước cần được loại bỏ!”
Sư phụ đã giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/14/357874.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/25/172549.html
Đăng ngày 16-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.