Bài viết của Lập Sinh, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-11-2010] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 5 năm 2003. Lúc đó, tôi bị viêm ở vai, và không phương pháp nào có thể chữa lành cho tôi được. Tôi đã rất đau đớn. Thấy vậy, anh họ của tôi, là một học viên Pháp Luân Công, đã khuyên tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Vì vậy, tôi bắt đầu thành tâm niệm. Chỉ sau một ngày, cơn đau của tôi đã dứt. Hai ngày sau, tình trạng viêm ở vai tôi biến mất, bệnh thấp khớp mãn tính cũng vậy. Tôi dần được trải nghiệm cảm giác vô bệnh. Vì thế tôi bắt đầu cuộc hành trình của một học viên Đại Pháp chân chính.
Tôi đã 87 tuổi nhưng vẫn có khả năng làm nhiều việc. Tôi quản lý một nhà máy chế biến thực phẩm. Từ chế biến thức ăn đến bảo dưỡng máy, tôi làm mọi thứ. Trong tám năm tu luyện qua, tại mọi thời điểm, tôi có thể cảm nhận được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm của mình như sau.
1. Triển hiện thần kỳ của Đại Pháp
Một đêm tháng 4 năm 2005, khi đang ở bên ngoài nhà, tôi bị một chiếc xe máy đâm phải và bị ngã xuống. Các thành viên trong gia đình tôi đều ở đó, trong lúc vô cùng hoảng loạn, họ đã khuyên tôi đi bệnh viện. Tôi nói với họ rằng tôi không sao. Tôi cần ai đó giúp tôi về phòng và tôi để người lái xe máy đã đâm tôi rời đi. Cả đêm, lưng tôi không đau. Sáng hôm sau, con trai và con dâu tôi khăng khăng muốn đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Tôi nói rằng sẽ không đi, là người tu luyện, tôi sẽ không sao. Tuy nhiên, người nhà không ngừng ép tôi đi viện, đúng hơn là, con dâu tôi nói với vẻ khó chịu: “Bố hãy đi viện để kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì, vậy thì tốt quá, chúng ta sẽ về nhà. Nếu không, nếu bố không đi đến bệnh viện và vì thế mà nằm liệt giường, con sẽ để bố tự chăm sóc bản thân mình!”
Chúng tôi đã đi viện và tôi được chẩn đoán bị gãy xương ở đốt sống thắt lưng thứ 11, viêm cột sống ở đốt sống thắt lưng thứ 12, và bị chèn đốt sống thắt lưng thứ 13. Tình hình của tôi rất đáng lo ngại. Bác sĩ cũng nói với chúng tôi rằng ở tuổi của tôi, cơ hội phục hồi hoàn toàn là rất ít. Trạng thái tốt nhất họ có thể khôi phục lại là giúp tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình. Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi đã nhập viện và nằm viện trong 27 ngày. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân và bác sĩ nghĩ rằng tôi sẽ bị liệt.
Nhiều học viên đã đến thăm, chia sẻ thể ngộ của họ với tôi. Tuy nhiên, người nhà tôi đã bài xích họ, đuổi họ đi, nhưng các học viên vẫn tiếp tục đến, điều đó thực sự làm tôi xúc động. Khi con gái tôi cố gắng đuổi họ đi, một học viên thì thầm vào tai tôi: “Chúng ta là người tu luyện, chúng ta có Sư phụ quản. Nhìn vào số ngày ông đã nằm viện đi, nhưng không có gì cải thiện cả. Đây không phải là nơi người tu luyện nên ở lại. Ông nên về nhà.” Nghe vậy, tôi cảm thấy xấu hổ. Đúng vậy, bệnh viện chỉ chăm sóc cho người thường, trong khi tôi là một người tu luyện, tôi có Sư phụ quản. Tôi nói: “Sư phụ, con đã sai rồi. Ngài vẫn sẽ bảo hộ cho con chứ?” Chỉ với niệm này, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay trong bụng mình. Tôi khóc và tự nhủ: “Sư phụ vẫn đang quản mình dù mình đã khiến Ngài thất vọng.”
Tôi đã yêu cầu người nhà đồng ý cho tôi xuất viện nhưng họ từ chối. Tuy vậy, tôi vẫn khăng khăng đòi được ra viện, vì vậy họ phải để tôi về nhà.
Sau khi trở về nhà, các học viên tiếp tục đến thăm tôi. Họ chia sẻ thể ngộ với tôi để chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi, Ngài vẫn luôn chăm sóc tôi.
10 ngày sau, tôi đã có thể đi bộ. Vào ngày thứ 15, tôi đến điểm luyện công bằng một cây gậy, rồi trở về nhà. Khi trở về nhà, tôi nhận ra mình đã bỏ quên cây gậy ở điểm luyện công. Điều này thực sự tuyệt vời. Người hàng xóm đã chứng kiến những gì xảy ra với tôi, và do đó gia đình ông cũng được chứng kiến triển hiện thần kỳ của Đại Pháp.
2. Chính lại bản thân trong quá trình giảng chân tướng
Ngay từ đầu, tôi đã không cảm thấy thoải mái khi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Tôi có tâm sợ hãi, vì vậy suốt một thời gian dài, trạng thái tinh thần của tôi không được tốt. Tôi có tâm lý bảo vệ bản thân mạnh mẽ, tôi luôn cảm thấy có trở ngại, vì vậy tôi không đạt được kết quả tốt trong việc giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Ví dụ, một lần tôi đến nhà người thân để giảng chân tướng cho anh và nói chuyện với anh về việc thoái ĐCSTQ. Lúc tôi mới bước vào nhà, anh rất nhiệt tình chào đón tôi. Ngay sau khi tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh, anh đã yêu cầu tôi rời đi. Sau khi về nhà, tôi bắt đầu hướng nội và tìm ra được nhiều sơ hở, chẳng hạn như: tâm sợ hãi, thiếu chính niệm và thiếu từ bi. Tôi nhận ra rằng cách tôi mở đầu chủ đề về thoái ĐCSTQ rất nhàm chán. Mặc dù giúp đỡ mọi người thoái ĐCSTQ mang lại lợi ích cho chúng sinh, nhưng đồng thời chúng ta nên cảm thấy chúng sinh đều khổ. Tôi tự nhủ: Chúng sinh đang đợi tôi. Tôi đã phát thệ điều gì khi theo Sư phụ đến thế gian con người? Có những chúng sinh tôi phải cứu khi Pháp Chính Nhân Gian đến. Nếu họ không được cứu vì những chấp trước của tôi, họ sẽ bị tiêu hủy, vì vậy tôi tự nhủ: “Mình có phải chịu trách nhiệm cho điều đó không?” Thật đáng sợ! Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy vẫn là cái tôi cái ích kỷ của mình đang tác quái. Tôi phải thay đổi trạng thái hiện tại của mình, phát chính niệm, học Pháp nhiều và học Pháp tốt.
Có lần, hàng xóm của tôi qua đời, họ hàng thân quyến của ông ấy đều đến viếng. Ngồi cạnh tôi có một người ăn vận quần áo không tầm thường, lời nói cử chỉ nho nhã. Trong lúc nói chuyện, tôi đã biết được tên của ông ấy và ông ấy là một vị hiệu trưởng đã về hưu. Trong tâm tôi đã có dự tính, liền nói: “Hai ta vừa gặp mặt đã ý hợp tâm đầu, tôi là anh, còn cậu là em, nhà họ hàng em đang lo việc hiếu nên rất loạn (không yên tĩnh), xin đừng khách khí, tối nay đến nhà của anh nghỉ lại được không? Chị dâu không ở nhà.” Ông ấy liền đồng ý. Tôi muốn khuyên ông ấy thoái Đảng, nhưng khả năng là khá khó khăn, chắc chắn là phải bỏ chút công sức thì mới làm được. Lúc về tới nhà, tôi cầm bút lên, viết tên ông ấy sắp xếp vào bốn chữ đầu của một bài thơ tứ tuyệt (lối thơ ẩn ý vào những chữ đầu của mỗi câu thơ gọi là “Tàng đầu thi”). Tôi viết bài thơ trên giấy đỏ. Đến đêm, tôi bảo ông ấy đi ngủ, nhân tiện khuyên Tam thoái. Ông ấy nhìn thấy tờ giấy đỏ trên bàn có chữ viết trên đó nên xem qua, và thấy bốn từ đầu của mỗi câu thơ là tên của mình. Ông ấy liền cầm lấy tay tôi và nói: “Anh có ý bảo em thoái Đảng phải không? Thật tốt quá, cảm tạ anh.” Tôi bảo ông ấy nếu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Sư phụ tôi. Cuối cùng, tôi tặng ông ấy tài liệu chân tướng và bùa hộ mệnh.
Sư phụ giảng:
“Hãy học Pháp cho tốt, làm tốt việc giảng chân tướng; cứu độ chúng sinh là ở vị trí số một. Chính niệm tròn đầy thì có thể làm tốt những việc đệ tử Đại Pháp cần làm.” (Gửi Pháp hội miền trung Mỹ quốc [2009])
Qua việc loại bỏ chấp trước, và chỉ giữ Pháp trong tâm, tôi còn sợ điều gì chứ? Hàng ngày, những người đến nhà máy của tôi hoặc bất cứ ai tôi tiếp xúc, họ liền rút khỏi các tổ chức Đảng ngay sau khi tôi nói chuyện với họ, và một số sau đó còn cảm ơn tôi.
Giờ đây, ngày càng có nhiều người đến nhà máy của tôi. Tôi biết đó đều là an bài của Sư phụ, để tôi có thể tự chính lại bản thân, và làm ba việc bằng tâm thuần tịnh. Tôi không cần phải nói nhiều thì họ đã minh bạch chân tướng. Tôi cảm thấy khi chúng ta có Pháp của Sư phụ trong tâm mọi lúc, chúng ta có thể cảm nhận được uy lực của Pháp. Trong quá trình trợ Sư Chính Pháp, chúng ta phải tu tốt và tinh tấn.
3. Vạn vật đều có linh
Một điều kỳ diệu khác đã xảy đến với tôi. Tôi không thể dậy luyện công hay phát chính niệm nếu đồng hồ báo thức không đánh thức tôi dậy. Một thời gian trước, nó ngừng hoạt động, vì vậy tôi đã nhờ Sư phụ giúp đỡ. Sau đó tôi cảm thấy việc nhỏ như vậy không nên phiền đến Sư phụ. Và tôi thực sự ngạc nhiên vì mỗi khi tôi cần thức dậy, thì như có ai đó đẩy vai mình; nhưng sau khi thức dậy, tôi không thấy ai xung quanh. Ngay lập tức tôi hiểu rằng chính Sư phụ đang gọi mình, vì vậy tôi đứng dậy và bắt đầu phát chính niệm. Tôi rất vui mừng, và hợp thập cảm tạ Sư phụ.
Vài đêm sau đó, tôi thức dậy vào thời điểm luyện công tập thể của các học viên ở Trung Quốc. Khi đang luyện công, tôi cảm thấy Pháp Luân ở bụng dưới xoay chuyển. Chuyển động mãnh liệt này đã đánh thức tôi dậy luyện công. Sư phụ đã chăm sóc cho đệ tử từ việc lớn cho đến cả những việc nhỏ. Sự bảo hộ từ bi của Sư phụ đã khiến tôi rơi nước mắt. Sau 15 ngày, tôi cầm đồng hồ báo thức trong tay và nói với nó: “Ta là đệ tử Đại Pháp, nếu ngươi giúp ta tu luyện, khi Pháp Chính Nhân Gian đến, ngươi cũng sẽ nhận được vinh diệu.” Sau đó, đồng hồ báo thức của tôi trở lại hoạt động bình thường.
Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chúng ta đang gánh vác sứ mệnh cứu độ chúng sinh và trợ Sư Chính Pháp vĩ đại. Bất kỳ nhân tố bất chính nào của chúng ta đều có thể trở thành sơ hở cho các nhân tố tà ác lợi dụng. Do đó, chúng ta phải ghi nhớ lời dạy của Sư phụ. Là người tu luyện, chúng ta phải luôn có Pháp trong tâm; trong mọi việc chúng ta làm, chúng ta phải có chính niệm và chính hành, để có thể làm tốt hơn.
Trên đây là những chia sẻ của tôi trong quá trình tu luyện, có hữu hạn về tầng thứ, còn có điểm còn chưa phù hợp xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/7/232063.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/15/121436.html
Đăng ngày 01-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.