Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-8-2018] Tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm.

Còn nhớ năm đó khi tôi bị giam giữ, buồng giam có tổng cộng 10 người, trong đó hai người là học viên Đại Pháp, ba người là tội phạm kinh tế, ba người trộm cắp, một người bị điếc, và một người buôn bán thuốc phiện. Tôi thường cùng một học viên khác giảng chân tướng cho mọi người ở đó và chia sẻ với họ Pháp lý của Đại Pháp.

Mỗi buổi sáng, chúng tôi dạy họ luyện công. Chúng tôi cũng dạy họ các bài thơ của Sư phụ, sử dụng kem đánh răng để viết lên giường. Một người ăn trộm lớn tuổi sợ lính canh sẽ trừng phạt bà ấy, nên đã từ chối học.

Mọi người đều rất chăm chú học cùng chúng tôi. Tất cả họ đều nói rằng thơ của Sư phụ rất hay. Một người nói: “Nếu chúng tôi biết các chị sớm hơn và qua các chị học được Pháp Luân Công, thì chúng tôi đã không phạm tội.”

Tôi nói: “Giờ học thì cũng không phải quá muộn. Sư phụ của chúng tôi ở đây để hồng truyền Pháp và cứu độ chúng sinh. Khi các bạn ra khỏi đây thì xin hãy đi tìm sách Đại Pháp sớm nhất có thể.”

Ba tù nhân là tội phạm kinh tế nói rằng họ muốn học Đại Pháp. Một người trong số họ nói rằng trong mơ đã thấy Sư phụ ngồi trên đài sen và mỉm cười với cô ấy. Hai người khác cũng có giấc mơ tích cực và nói rằng họ sẽ tìm các học viên Pháp Luân Đại Pháp khi họ được tự do.

Ba tù nhân này đã từng suy sụp và khóc ròng cả ngày. Sau khi biết chúng tôi, họ trở nên vui vẻ hơn. Khi gia đình họ tới thăm, ai nấy đều ngạc nhiên.

“Tôi đã gặp các học viên Pháp Luân Công và bắt đầu học Pháp Luân Công,” một tù nhân nói. “Tôi biết làm sao để trở thành một người tốt và sẽ không phạm tội nữa.”

Chúng tôi cố gắng dạy người tù nhân bị điếc học thuộc thơ Hồng Ngâm. Cô ấy có thể dần dần nghe được. Cô ấy vô cùng hạnh phúc. Tôi khích lệ cô ấy cố gắng nhẩm thơ của Sư phụ mỗi ngày và tìm một công việc khi được trở về nhà. Cô ấy lớn tiếng trả lời: “Vâng!”

Một ngày, người ăn trộm vặt không muốn học luyện công kia bị lính canh trừng phạt bởi đã nói to tiếng. Bà ấy giận dữ nói: “Các chị lúc nào cũng luyện công và đọc các bài giảng hàng ngày, mà không khi nào bị phạt. Tại sao tôi lại bị phạt chỉ vì nói lớn tiếng? Thật không công bằng.”

Một tù nhân khác nói với bà ấy: “Tại sao chị không luyện công? Nếu chị luyện, chị sẽ không bị phạt.”

Mùa đông, buồng giam trời rất lạnh. Tù nhân ngủ ở cửa không chịu nổi cơn lạnh bởi cửa thường không đóng. Cô ấy hỏi tôi đổi chỗ cho cô ấy. Tôi liền đồng ý. Tôi ngủ cạnh cửa trong vài đêm.

Mỗi đêm lính canh đến đóng cửa. Sau đó vài ngày, cô ấy trở lại chỗ tôi và nói: “Chúng ta có thể đổi lại chỗ cho nhau không? Gần như không có khoảng không nào để nhúc nhích khi ngủ ở giữa.”

Một lần nữa tôi lại đồng ý. Tuy nhiên khi cô ấy ngủ gần cửa, lính canh không khi nào đến đóng cửa. Cô ấy rất thất vọng.

Mọi người ai cũng cười lớn, nói: “Làm sao chị bì với chị ấy được? Chị ấy có Sư phụ bảo hộ mà!”

Sau đó tôi đưa cho cô ấy tấm chăn mới mà gia đình vừa gửi vào cho tôi. Tôi cũng mang quần áo cho những người khác đang cần dùng. Tù nhân đó nói: “Chỉ có người luyện Pháp Luân Công là tốt!”

Tôi nói: “Là Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/12/372353.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/8/171816.html

Đăng ngày 20-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share