Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Giang Tây
[MINH HUỆ 18-11-2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Cả chồng tôi và tôi đều là học viên. Pháp hội Trung Quốc lần thứ 9 đã được đăng tải trên trang web Minh Huệ gần đây. Sau khi thảo luận với các bạn đồng tu, tôi nhận ra rằng viết bài chia sẻ cho Pháp hội là một phần của tu luyện Đại Pháp. Thông qua Pháp hội này, học viên có thể học hỏi lẫn nhau để đề cao bản thân và làm tốt ba việc. Vì vậy, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này trong năm nay. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân với tất cả các bạn đồng tu.
Đắc Pháp
Tôi sống ở vùng nông thôn. Tôi bị bệnh nặng trước khi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã uống nhiều loại thuốc, nhưng không có tác dụng. Khi chồng tôi và tôi kết hôn, điều đầu tiên mẹ chồng tôi làm là chia tài sản gia đình. Chồng tôi là một người tốt bụng, anh đã không đồng ý với ý kiến của mẹ. Sau khi sinh hai con, tôi không có thu nhập. Tôi rất yếu và phải chăm sóc hai con, và cũng không có việc làm. Tôi thường khóc vì lo lắng và đau buồn. Tình cờ, một vài người bạn cho chúng tôi mượn tiền để giúp chúng tôi kinh doanh nông sản. Sau đó, tình hình tài chính của chúng tôi được cải thiện.
Chồng tôi là người đầu tiên đắc Pháp vào tháng 5 năm 1997. Một hôm, tôi thấy cuốn Chuyển Pháp Luân trên bàn. Tôi đã nhìn cuốn sách. Khi lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của Sư phụ, dường như Sư phụ đang mỉm cười với tôi bằng lòng khoan dung ấm áp. Tôi ngạc nhiên và tự hỏi “Người đàn ông này là ai? Ông ấy trông rất quen, nhưng tôi không thể nhớ đã gặp ông ở đâu.” Tôi đã đọc Luận Ngữ và bắt đầu đọc bài giảng đầu tiên “Chân chính đưa con người lên cao tầng”. Tôi đọc và đọc, và đôi khi thấy rằng một số chữ trong cuốn sách lấp lánh ánh vàng kim, và những chữ khác có ánh bạc. Tôi tự nhủ “Liệu mắt tôi có nhìn nhầm không?”
Sau khi đọc cuốn sách, tôi đã khóc. Tất cả sự cay đắng, hận thù và vướng mắc trong tâm tôi đã biến mất. “À, đó là lý do. Cuốn sách thật tuyệt vời. Tôi muốn bắt đầu tu luyện. Đây là những gì tôi đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.” Sau đó, chồng tôi đưa tôi đến học Pháp nhóm. Chồng tôi, con cái chúng tôi, và tôi học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Trong một thời gian ngắn, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Con gái tôi bị nhiễm trùng tai, đã tự khỏi và thính lực trở lại bình thường! Thật kỳ diệu! Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc khi được hòa tan trong Đại Pháp.
Giữ chính niệm, giảng chân tướng
Năm 1999, Sư phụ và Đại Pháp phải hứng chịu một cuộc đàn áp tàn bạo chưa từng thấy. Nhân viên Phòng 610 và cảnh sát đã đột nhập vào nhà chúng tôi, tịch thu và tiêu hủy sách Đại Pháp. Họ cấm tập Pháp Luân Công, theo dõi và bắt bớ các học viên, và ép họ từ bỏ tu luyện. Tà ác rợp trời khắp Trung Quốc. Chồng tôi đến Bắc Kinh ba lần để thỉnh nguyện cho Đại Pháp và bị giam giữ nhiều lần. Gia đình chúng tôi thường xuyên bị cảnh sát theo dõi. Thậm chí, cán bộ làng còn bắt chồng tôi đeo một chiếc máy định vị để họ tiện theo dõi. Tôi bình tĩnh nói với cảnh sát việc chúng tôi được hưởng lợi như thế nào từ Pháp Luân Đại Pháp và rằng chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin của mình.
Vào một ngày, hơn 20 người đến nhà tôi và yêu cầu tôi ký vào bản tuyên bố từ bỏ tu luyện. Họ nói nhiều điều xúc phạm đến Sư phụ và Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng chính phủ đang lừa dối họ. Tôi đã chuẩn bị một bài viết có nội dung: “Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Không có gì sai khi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt. Tu luyện Pháp Luân Công là quyền tự do tín ngưỡng của công dân. Hãy ngừng quấy rối chúng tôi. Các vị hiểu về luật pháp tốt hơn tôi.” Tôi đưa cho họ bài viết đó, họ cầm bài viết và rời đi.
Năm 2002, chồng tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần thứ ba. Một đồng tu khai nhận với các nhà chức trách rằng tôi phụ trách việc chuyển tài liệu Đại Pháp, nên cảnh sát đã bắt cả chồng tôi và tôi. Khi bị đưa đến trại tạm giam, lúc đầu tâm trí tôi trở nên trống rỗng và không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi cầu xin Sư phụ che chở cho tôi. Sau đó, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã phục hồi trí nhớ của mình. Vì thế, tôi tiếp tục học Pháp và luyện công mỗi ngày trong trại tạm giam.
Vì tôi không hợp tác với chính quyền, nên cảnh sát đã chuyển tôi đến một trại tạm giam khác. Tôi đã bị giam giữ tổng cộng 28 ngày trong thời gian này. Cảnh sát yêu cầu gia đình tôi phải trả 3.000 Nhân dân tệ để tôi được bảo lãnh tại ngoại. Sau đó, tôi phát chính niệm và lấy lại tiền từ cảnh sát, vì tôi nghĩ rằng một đệ tử Đại Pháp sẽ không bao giờ đưa tiền cho tà ác. Do nhận thức Pháp tốt, nên tôi đã nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Chính là phải vào lúc then chốt mới thấy được nhân tâm như thế nào, có một số tâm mà không bỏ thì sẽ dám đem cả Phật đi bán, đây có phải vấn đề nhỏ hay không?”(“Phơi bày rõ” – Tinh tấn yếu chỉ)
Năm 2001, cảnh sát đi theo một đồng tu đến nhà tôi. Sau đó, họ bắt tôi vào một trại tạm giam. Khi chồng tôi đến sở cảnh sát để yêu cầu thả tôi ra, cảnh sát cũng bắt luôn chồng tôi. Lần này, họ tra tấn chồng tôi suýt chết. Khi tôi biết tin này, tôi lập tức báo cho gia đình biết phải đưa chồng tôi ra khỏi trại giam.
Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, gia đình tôi đã đưa được chồng tôi về nhà. Sau một thời gian ngắn, khi biết chồng tôi đã phục hồi, cảnh sát lại đến chợ nông phẩm để bắt giữ chồng tôi một lần nữa. Lần này, chồng tôi đã trốn thoát. Sau đó, cảnh sát đến nhà chúng tôi. Tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đằng sau họ và nói “Các vị đến bắt chồng tôi và anh ấy đã trốn thoát ngay trước mắt các vị. Sao các vị còn dám đến nhà tôi để bắt anh ấy. Các vị nên tìm chồng tôi và đưa anh ấy về nhà ngay bây giờ!”
Họ cũng lo lắng rằng chồng tôi sẽ đến Bắc Kinh một lần nữa và nói “Miễn là chồng cô trở về nhà, chúng tôi sẽ đảm bảo không bắt giữ anh ta nữa.” Tôi đáp lại “Các vị nên ký một bản bảo đảm cho tôi” và họ đã làm như vậy. Sau đó, chồng tôi trở về nhà an toàn.
Năm 2002, nhiều học viên bị bắt trong một buổi luyện công tập thể. Một học viên thậm chí bị bức hại đến chết. Khi nghe tin đau buồn này, tôi rơi vào trầm cảm nặng. Cùng với việc chồng tôi bị kết án 3 năm trong trại lao động cưỡng bức, tôi không biết mình nên làm gì. Tại thời điểm đó, tôi thực sự cảm thấy bị tổn thất. Vì vậy, tôi tiếp tục học Pháp, và nỗ lực tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)
Sau khi hiểu Pháp tốt hơn, tôi đã củng cố chính niệm của mình. Tôi vẫn đi chợ nông sản hàng ngày. Khi bán hàng, tôi đã nói chuyện với khách hàng về Đại Pháp và giảng chân tướng cho họ. Tôi nói với họ rằng Phòng 610 và cảnh sát đã sử dụng các phương thức đê hèn để bức hại các đệ tử Đại Pháp, và rằng Giang Trạch Dân là kẻ chủ mưu dàn dựng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn để công kích Pháp Luân Công, và ông ta cũng chính là người đã ban hành chính sách “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và hủy hoại thân thể” của các học viên.
Tôi cũng nói với họ rằng chồng tôi đã bị kết án tù bất hợp pháp trong một trại lao động và cảnh sát đã theo dõi chúng tôi cả ngày lẫn đêm. Nhiều người đã nghe và hiểu, đồng cảm và ủng hộ chúng tôi.
Có người nói: “Tôi sẽ kể cho người khác nghe câu chuyện của cô và hy vọng điều này có thể giúp chồng cô được thả.” Rất nhiều người muốn mua nông sản của tôi. Thỉnh thoảng khi tôi bận rộn và trả tiền thừa cho khách, họ sẽ không nhận tiền thừa và nói với tôi: “Cô đang phải sống một cuộc sống khó khăn. Cô phải một mình nuôi hai con trong khi vẫn phải làm việc từ sáng sớm đến tối.”
Hàng của tôi bán rất chạy. Sư phụ đã đưa rất nhiều chúng sinh đến cửa hàng của tôi để được nghe chân tướng. Tôi cũng giảng chân tướng cho cả những người đang theo dõi tôi. Một ngày nọ, một người theo dõi tôi đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Cô thực sự đang làm một việc tuyệt vời. Tôi rất ngưỡng mộ cô.” Anh ấy nói với tôi rằng mọi người trong chợ nông sản đều buộc tội anh ấy vì đã giám sát tôi, ngay cả đối thủ cạnh tranh của tôi cũng không hợp tác với anh ấy. Sau khi nghe được chân tướng, trưởng làng đã đến trại lao động để thăm chồng tôi.
Tạo môi trường tốt để lưu lại nhiều chúng sinh
Năm 2005, chồng tôi trở về nhà. Sau nhiều năm bị bức hại, chúng tôi thiếu sách và tài liệu Đại Pháp, vì vậy chúng tôi đã mua một chiếc máy tính. Các đồng tu đã gửi cho chúng tôi phần mềm vượt tường lửa để chúng tôi có thể truy cập trang web Minh Huệ. Khi lần đầu tiên mở trang Minh Huệ, tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc, như gặp một người bạn cũ sau nhiều năm. Sau đó, chúng tôi mua một máy in và bắt đầu in tài liệu Đại Pháp mà các đồng tu cần.
Do cuộc bức hại kéo dài, nhiều học viên đã không bước ra giảng chân tướng, và thậm chí, một số đã bỏ tu luyện. Sau khi thảo luận với các bạn đồng tu, chúng tôi tổ chức một nhóm học Pháp để gặp nhau mỗi tuần một lần. Sau khi học Pháp cùng nhau, chúng tôi đã nhanh chóng đề cao tâm tính của mình. Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi cần phải thực hiện thệ nguyện từ thời tiền sử của mình và cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.
Vì vậy, chúng tôi tích cực truyền bá Cửu Bình, phát tài liệu, dán các áp phích, sử dụng các tờ tiền giấy có thông điệp tích cực về Đại Pháp, và tặng cho mọi người những chiếc bùa hộ mệnh mang lại may mắn. Đối với những đồng tu đã từ bỏ tu luyện, chúng tôi tìm họ, đưa cho họ sách và tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi cũng hướng dẫn các học viên mới luyện các bài công pháp và cùng học Pháp với họ. Nếu các đồng tu gặp khó khăn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.
Một lần, có một học viên lớn tuổi ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện. Tôi vội vã đến bệnh viện và hỏi bà ấy: “Bà có nhớ tôi không?” Khi bà ấy không trả lời, tôi lặng lẽ phát chính niệm cho bà ấy. Tôi đến bệnh viện ba lần nhưng bà ấy vẫn không nhận ra tôi. Sau đó, tôi mời một vài đồng tu đến gặp bà ấy và phát chính niệm cho bà. Con trai bà sợ hãi và giận dữ nói: “Mẹ tôi cần điều trị y tế, không cần sự giúp đỡ của các vị.” Các học viên không bị ảnh hưởng bởi lời nói này. Con gái bà cảm thấy có lỗi với hành vi của anh trai mình và đồng ý để mẹ cô nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ qua máy nghe nhạc MP3.
Sau vài ngày, con gái và con trai của bà đưa bà về nhà. Một đồng tu khác và tôi lại đến gặp bà ấy. Khi nhìn thấy chúng tôi, con trai bà đã nói: “Tôi không nghĩ một người còn trẻ như cô cũng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi luôn nghĩ rằng chỉ có những người rất già như mẹ tôi mới tu luyện.” Tôi nói với anh ta “Có hàng triệu người trẻ như tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Có những chuyên gia và học giả cũng đang tập Pháp Luân Công. Người tập ở đủ độ tuổi từ trẻ em đến hơn 80 tuổi. Pháp Luân Công đã lan rộng đến hơn 100 quốc gia.” Tôi đưa cho anh địa chỉ của tôi và bảo anh liên lạc với tôi nếu anh cần giúp đỡ. Anh ấy cũng hỏi nhiều câu hỏi, và tôi đều kiên nhẫn trả lời từng câu.
Cuối cùng, anh ta nói: “Đúng vậy. Tôi không thể tranh luận với cô được.” Rồi anh ta rời đi. Vì đồn cảnh sát ở ngay trước nhà anh, người học viên lớn tuổi sợ rằng con trai bà sẽ tố cáo chúng tôi với cảnh sát. Tôi nói: “Đừng lo. Sư phụ sẽ giúp chúng ta.”
Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm 2)
Diễn nghĩa:
Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời
Con trai bà ấy đã đi vòng quanh đồn cảnh sát nhiều lần nhưng cuối cùng anh ta không vào. Sau đó, anh về nhà với một nụ cười nở trên khuôn mặt. Khi chúng tôi rời đi, anh ta nói: “Cảm ơn bạn!”
Để cứu độ chúng sinh nhiều hơn, trong năm 2009, tôi chuyển đến bán ở một chợ nông sản lớn hơn. Chúng tôi đến chợ lúc 2-3 giờ sáng. Khi chưa có ai đến mua hàng của chúng tôi, chồng tôi luyện công. Nhiều người hỏi tôi rằng chồng tôi đang làm gì. Tôi nói với họ rằng anh ấy đang tập Pháp Luân Công. Họ ngạc nhiên hỏi: “Không phải là Pháp Luân Công bị chính phủ cấm sao?” Tôi nói: “Đúng vậy”. Sau đó, tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi. Tôi nói với họ: “Tôi từng bị xe hơi đâm. Bác sĩ nói tôi cần nằm trên giường trong hơn hai tháng. Tuy nhiên, tôi đã ra khỏi bệnh viện trong ba ngày và không đòi người lái xe kia bồi thường. Người lái xe cũng là một người bán nông sản tại chợ này. Nếu các bác không tin, các bác có thể hỏi anh ta.” Sau đó, mọi người hiểu ra sự thật và vui vẻ chấp nhận tờ tiền có in thông điệp Pháp Luân Công và nhận các lá bùa hộ mệnh của chúng tôi. Giờ đây, mọi người không gọi chúng tôi bằng tên thật của chúng tôi, mà họ gọi “Này, Pháp Luân Công, chuyển 20 kg hàng lên xe của tôi.” Và thay vì: “Xin chào”, họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Sư phụ giảng:
“Bây giờ mọi người thấy cả rồi phải không, lịch sử khai sáng không phải cho những tà ác đó đâu, lịch sử là để thành tựu các đệ tử Đại Pháp, là được khai sáng cho các chúng sinh có thể được đắc cứu vào thời khắc cuối cùng.”(“Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004”)
Tháng 5 này, có rất nhiều hoa Ưu Đàm nở rộ ở nhà tôi. Tôi đã rất phấn khích. Tôi mời các đồng tu, bạn bè và người thân đến xem. Tôi nói với họ: “Hoa Ưu Đàm cứ 3.000 năm nở một lần. Khi hoa nở là dấu hiệu của sự xuất hiện của Đức Chuyển Luân Thánh Vương, là người chính Pháp trên thế giới. Hiện nay, Pháp Luân Công đã lan rộng đến hơn 100 quốc gia. Mọi người trên khắp thế giới đều lên án cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Chính quyền Giang Trạch Dân thậm chí còn thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn sống, hành động tàn bạo này hiện đang bị cộng đồng quốc tế điều tra. Chính quyền ĐCSTQ đã giết hại hơn 80 triệu người dân và phạm tội ác tày trời. Trời sẽ tiêu diệt ĐCSTQ. Các bạn nên nhanh chóng thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó để tự cứu mình.”
Lời kết
Quá trình viết bài chia sẻ này đã thực sự giúp tôi đề cao tâm tính. Khi tôi bắt đầu viết, tôi bị can nhiễu rất lớn. Nhưng tôi quyết tâm hoàn thành bài viết của mình. Tầng thứ của tôi có hạn, xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/18/265021.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/5/136545.html
Đăng ngày 08-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.