Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Đông
[MINH HUỆ 16-8-2018] Khoảng 18 năm trước, trong khi đang ở trong tình trạng rối loạn cả về thể chất và tinh thần, tôi đã có cơ duyên biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó tôi đã được thụ ích về nhiều phương diện trong cuộc sống nhờ môn tu luyện này. Trong bài viết dưới đây, tôi muốn chia sẻ những băn khoăn của tôi về ý nghĩa của nhân sinh, những lời giảng của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trả lời những câu hỏi này.
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công được phát động vài tháng trước khi tôi bắt đầu tu luyện. Những tin tức bức hại và cấm đoán đã khiến tôi ấn có tượng sai lầm rằng các học viên Pháp Luân Công là một đoàn thể có mục đích chính trị. Tôi cảm thấy mình không nên liên quan đến các vấn đề chính trị.
Tuy nhiên, sự hiểu lầm của tôi dần tan biến khi tôi tìm hiểu sâu hơn về những bài giảng của Pháp Luân Công. Tôi phát hiện rằng các học viên Pháp Luân Công không những không có mục đích chính trị, mà còn không bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động chính trị nào. Mặc dù bị đàn áp nhưng họ không bao giờ dùng đến các thủ đoạn chính trị để chống đối, bởi vì mục tiêu của họ không phải là để cứu chính họ, mà là cứu những người liên quan đến cuộc đàn áp và những người bị lừa dối bởi những tuyên truyền chống lại môn tu luyện này.
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, giống như nhiều người khác, tôi gặp rất nhiều thử thách trong cuộc sống. Tôi đọc rất nhiều sách, kể cả sách tâm lý học, cố gắng tìm câu trả lời cho những câu hỏi của tôi và những mơ hồ về cuộc sống. Tôi cũng đã thử các phương thức khác. Đôi khi tôi hòa vào thiên nhiên và nghe nhạc để giữ cho tâm hồn tách khỏi sự ô nhiễm của xã hội và cải thiện bản thân mình. Tôi cũng đối chiếu hành vi của mình và của người khác với những lời dạy mà tôi đọc trong nhiều cuốn sách và các câu trích dẫn mà tôi sưu tầm từ những người nổi tiếng.
Trong tâm trí tôi chứa đầy tham vọng và mục tiêu; tôi cố gắng hết sức để thực hiện chúng. Thỉnh thoảng đạt được một chút thành tích khiến tôi hài lòng và tự hào, giảm đi phần nào lo lắng trong tâm trí. Nhưng có những lúc thách thức rất mạnh mẽ, hoặc gặp phải chướng ngại từ những người hay sự việc xung quanh, khiến tôi thất bại. Trong xã hội để có chỗ đứng mà cứ phải tranh đấu, tôi cảm thấy thật tồi tệ.
Sư phụ đã giảng trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”:
“Tôi nói rằng hiện nay tốt xấu chẳng rạch ròi; có người nếu nói với họ rằng ‘ông đang làm điều xấu’, họ sẽ không tin. Bởi vì chuẩn mực đạo đức con người đã thay đổi; có người chỉ chạy theo lợi, chỉ vì kiếm tiền, [mà] việc gì cũng làm. ‘Người chẳng vì mình, trời tru đất diệt’, [câu này] đã trở thành phương châm để sống mất rồi!”
Tôi thấy bất lực phải đối mặt với những hành vi bất chính và bực mình với những người đã ngăn cản tôi tiến bộ trong xã hội. Tôi thấy thất vọng, sợ hãi tương lai, và thường xuyên cảm thấy bất công. Tôi nghĩ rằng chỉ bằng cách thay đổi những người xung quanh chứ không phải bản thân mình mới có thể tạo ra một môi trường tốt hơn.
Theo quan điểm của tôi, môi trường xung quanh tôi đầy sự tranh cãi, giả dối, hai mặt và chồng chéo; tôi lang thang trong đó tìm kiếm chân lý của cuộc sống. Đôi khi tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống hàng ngày vô nghĩa. Trong thâm tâm, tôi biết rằng sinh mệnh chân thực không giống như những gì tôi đang trải qua và nó phải có ý nghĩa sâu sắc hơn. Nhưng ý nghĩa đó là gì, tôi không cách nào lý giải được.
Những băn khoăn này trở nên dữ dội hơn khi tôi bắt đầu công việc làm y tá sau khi tốt nghiệp đại học. Môi trường của bệnh viện đã cho tôi một góc nhìn khác để trải nghiệm cuộc sống. Trong khi chăm sóc cho những bệnh nhân sắp chết hoặc những người có vấn đề nghiêm trọng về thể chất hoặc tinh thần, tôi tự hỏi tại sao họ lại có số phận như vậy và đồng thời tôi cũng lo sợ mình gặp phải những vấn đề sức khỏe tương tự. Tôi cũng thất vọng vì mình không thể giúp họ. Những người lớn tuổi thường nói rằng thế giới này là nơi để trả nghiệp, nhưng tôi không hiểu, bởi vì nó mâu thuẫn với những gì tôi chứng kiến trong cuộc sống. Nhiều người đã phạm những tội lỗi không thể tha thứ, nhưng họ không gặp phải quả báo nào cả. Trong khi đó, những người vô tội thì gặp phải các vấn đề cả về tâm và thân. Một câu hỏi khiến tôi băn khoăn là tại sao mỗi người lại có những cuộc đời và số mệnh rất khác nhau.
Tôi thấy rằng một số người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết về cuộc sống, nhưng lại gặp những tai nạn bất ngờ hoặc bệnh tật, phải rời khỏi thế giới này một cách đau khổ. Cũng có những người hàng ngày trốn tránh sự thống khổ và cô độc, chỉ mong nhanh chóng chết đi, nhưng cái chết lại không đến với họ.
Tôi từng gặp một lão nhân râu bạc sống ẩn giật, ông đã rời bỏ thế giới thế tục từ hồi trẻ và sống trong rừng. Môi ngày ông đều cầu nguyện đấng sáng tạo của mình, lúc nào cũng tâm niệm về thượng đế, nhưng khi về già ông lại bị ung thư dạ dày.
Cũng có những trẻ em bị khuyết tật hoặc gặp các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Tôi luôn luôn tự hỏi tại sao Thượng Đế lại trừng phạt những sinh mệnh vô tội như vậy, những người chưa từng phạm tội nào cả.
Tôi cũng có những câu hỏi về rất nhiều sự kiện đang diễn ra trên thế giới. Tại sao người dân trên toàn thế giới không có các nguyên tắc phổ quát để tuân theo. Tại sao họ cố gắng sử dụng tôn giáo, giới tính, màu da hoặc chủng tộc để chứng minh rằng họ vượt trội hơn những người khác? Tại sao mọi người thậm chí giết lẫn nhau để đạt được mục tiêu của họ?
Khi tôi chứng kiến những bi kịch như chiến tranh, lũ lụt hoặc động đất, tôi đã hỏi tại sao Thượng Đế lại cho phép những điều này xảy ra nếu Ngài từ bi. Theo tôi thấy, cả người vô tội và có tội đều trở thành nạn nhân. Trong thâm tâm, tôi tin rằng Thượng Đế công bằng, nhưng tôi không thể hiểu được những gì đang xảy ra trên thế giới. Tôi không thấy công lý trong những điều mình đã trải qua hoặc chứng kiến. Điều này thực sự làm tôi bối rối, và tôi không thể vượt qua được.
Tôi cảm thấy rằng không ai có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn sinh, lão, bệnh, tử và cuộc đời thật vô nghĩa. Nó giống như một chuyển động tròn vô lý và hư ảo. Nếu cuộc sống kết thúc ở nơi nó bắt đầu, vậy ý nghĩa của cuộc sống là gì? Nhưng một lần nữa, có vẻ như chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiếp tục vòng tuần hoàn này.
Với sự tiến bộ của công nghệ, ngày càng có nhiều nền tảng để tăng cường sự giao tiếp giữa mọi người. Điều khiến tôi khó hiểu là nhiều người vẫn cảm thấy cô đơn. Họ lập gia đình hoặc đến với những sự kiện đông vui để giảm bớt sự cô đơn. Nhưng bất kể dùng đến phương thức nào, họ vẫn cô độc.
Mọi thứ thay đổi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua học Pháp, đặc biệt là các phần nói về đặc tính vũ trụ, tôi đã dần dần loại bỏ những băn khoăn đề cập ở trên, tìm thấy câu trả lời cho ý nghĩa chân chính của nhân sinh. Quan trọng hơn, tôi đã khám ra phá bí mật của đấng sáng tạo, vì tôi đã liễu giải được tiêu chuẩn đánh giá tốt xấu ở tầng cao hơn, vì vậy tôi hiểu được tiêu chuẩn đạo đức ở cao tầng và có thể trải nghiệm một cuộc sống hiện thực với mục tiêu rõ ràng.
Sư phụ đã giảng:
“Con người có thân thể vật chất; nhưng chỉ cái thân thể vật chất ấy không thể đủ cấu thành một con người hoàn chỉnh được; còn phải có tính khí, tính cách, đặc tính, và nguyên thần mới có thể cấu thành một con người hoàn chỉnh, độc lập, và mang theo cá tính tự ngã. Vũ trụ này của chúng ta cũng như thế; có hệ Ngân Hà, có các thiên hà khác, cũng như các sinh mệnh và nước, vạn sự vạn vật trong vũ trụ này; [tất cả những thứ ấy] chúng đều có phương diện tồn tại vật chất; đồng thời chúng cũng có tồn tại đặc tính Chân Thiện Nhẫn. Dẫu là vi lạp vật chất nào thì cũng bao hàm chủng đặc tính ấy, trong vi lạp cực nhỏ cũng bao hàm chủng đặc tính ấy.” (Chuyển Pháp Luân)
“Dẫu tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại có thay đổi thế nào đi nữa, đặc tính của vũ trụ không hề thay đổi; Nó chính là tiêu chuẩn duy nhất để xác định người tốt xấu.” (Chuyển Pháp Luân)
Đại Pháp đã mở ra một cánh cửa rộng lớn cho tôi. Tôi đã có được hiểu biết sâu sắc hơn về đặc tính của vũ trụ bằng việc tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Thông qua tu luyện Đại Pháp, tôi đã hiểu được làm sao có thể vượt khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Nếu một người không hiểu được bản chất của vũ trụ và xa rời khỏi những đặc tính vũ trụ thì họ sẽ bị mắc kẹt trong vòng tuần hoàn sinh, lão, bệnh, tử. Thông qua tu luyện Đại Pháp, tôi đã minh bạch được làm thế nào để vượt khỏi vòng tuần hoàn này, vượt khỏi thế giới vật chất.
Tôi nhận ra rằng thế giới con người là một nơi đầy hư ảo. Con người dường như đang theo đuổi những vật chất trên bề mặt, nhưng sâu thẳm bên trong, họ đang tìm kiếm ngôi nhà thực sự của họ và muốn trở về tự ngã chân chính của họ. Chỉ có liễu giải ý nghĩa chân chính của sinh mệnh và thiết lập mục tiêu rõ ràng cho chính mình, chúng ta mới không cảm thấy cô đơn, bởi vì quá trình tu luyện trong nhân thế là phương thức duy nhất để quay trở về.
Tôi rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã trợ giúp tôi trong quá trình tu luyện và cấp cho tôi các phương thức và công cụ để giải quyết các vấn đề của tôi, trong đó một trong những phương thức quan trọng là hướng nội tìm.
Trong khi đối diện với bất kể mâu thuẫn nào trong thế giới nhân loại, tôi chỉ có thể hướng nội tìm để xác định thiếu sót của mình và cố gắng giải quyết nó. Tôi biết rằng mình chỉ có thể cải biến bản thân, không thể cải biến người khác. Vì vậy tôi không chỉ trích người khác nữa, và không còn cảm thấy bất công nữa. Tôi đang tận hưởng một cuộc sống không còn áp lực.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/16/372522.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/17/171551.html
Đăng ngày 29-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.