Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-7-2018] Tôi là một học viên trẻ ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2014 và luôn luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có được cơ hội trân quý để trở thành một học viên Đại Pháp.

Tôi từng có rất nhiều thói quen xấu như chơi Mạt chượt, nói dối và nóng tính. Do bản tính tự cao của mình nên tôi thường khiến cha mẹ phải buồn lòng. Với sự giúp đỡ của một người họ hàng, tôi đã tìm được một công việc vào năm 2000.

Thời gian trôi qua, tôi đã bị ảnh hưởng nặng nề từ những người khác và dành rất nhiều thời gian để theo đuổi tiền tài và hư danh. Kết quả là tôi xem việc dùng thủ đoạn và mưu mẹo với người khác như là một tài năng. Tôi đã ngưỡng mộ một đồng nghiệp của mình, người này rất mưu mô, và tôi đã học rất nhiều thứ từ cô ta. Nghĩ lại khi ấy tôi nhận ra điều đó thật là nực cười.

Có một vài dự án diễn ra vào khoảng năm 2010 và tất cả mọi người đều tìm kiếm những cơ hội tốt. Tôi cũng tìm thấy cho mình một cơ hội và nắm giữ nó thông qua các mối quan hệ của mình trước khi người khác biết về nó. Trong một thành phố nhỏ như vậy thì đây quả là một cơ hội béo bở: có quyền, có thể tạo quan hệ với nhiều người, và kiếm được rất nhiều thu nhập “đen”. Mặc dù vị trí này trông không có gì đặc biệt nhưng người ta có thể tự do ăn uống, nhận hối lộ và làm quen được với rất nhiều quan chức cao cấp. Vì thế, nhiều đồng nghiệp của tôi đều muốn có được nó, nhưng tôi đã đánh bại tất cả và dành được nó.

Tuy nhiên, tôi không đủ nhanh nhạy và không thể xử lý tốt các mối quan hệ. Quản lý của tôi đã nhiều lần gợi ý tôi phối hợp với anh ta để kiếm thêm thu nhập đen. Với cái đầu suy nghĩ đơn giản của mình, tôi không những không hiểu được gợi ý của anh ta mà còn xem anh ta như là một người chính trực. Bằng cách này, tôi đã vô tình ngăn cản nhiều người khác kiếm tiền.

Làm việc ở vị trí này mang lại cho tôi cả lợi ích tài chính lẫn sự thất vọng. Ngày nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi vì có quá nhiều thứ làm phiền mình. Tôi sợ người khác sẽ tranh đấu với mình hoặc làm điều xấu hại mình. Hệt như lời Sư phụ đã giảng:

“Chỉ vì chút đỉnh lợi ích mà làm hại người khác, vui buồn chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi, vì thế mà ăn không ngon, ngủ không yên, cả thân thể thật tàn tạ, chư vị sống thật mệt mỏi!“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Nó tiếp diễn như thế trong nhiều năm. Tôi học cách sử dụng những mối quan hệ của mình để kiếm được nhiều lợi ích cá nhân hơn và cách nhận hối lộ thông qua những người khác. Chính vì điều này mà tôi đã phạm rất nhiều sai lầm và tiêu tiền mất kiểm soát.

Một ngày kia, tôi đến thăm mẹ chồng mình, là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi ấy cũng có một số học viên khác cũng đang ở đó, và họ đã nói chuyện về rất nhiều thứ. Tôi ngồi nghe họ nói chuyện một lúc và thấy thú vị. Đó không phải là những điều tôi từng được nghe trước đây, và sau đó tôi cảm thấy thích nói chuyện với họ. Chúng tôi nói chuyện về xã hội, nhân cách, và tu luyện. Tôi phát hiện ra Pháp Luân Đại Pháp rất tốt vì nó khiến cho người ta trở thành một người tốt hơn và hạnh phúc hơn.

Không biết sao nhưng tôi cảm thấy thật tốt khi trở thành một người chính trực và bình an. Vì thế tôi đã hỏi xin một cuốn Chuyển Pháp Luân và mang về nhà. Sau khi đọc được vài trang tôi đã có một giấc mơ ngay tối hôm đó. Sư phụ đến và Ngài đang ngồi đả toạ trên một tòa sen vàng. Khi Ngài chỉ tay thì liền có một sợi chỉ vàng bay tới bụng tôi và tôi cảm thấy nó đi xuyên vào trong. Tôi không hiểu đó là chuyện gì và đã hỏi một học viên khác. Cô ấy bảo với tôi rằng Sư phụ đã cài Pháp Luân cho tôi và tôi rất phấn khích. Tôi tiếp tục đọc sách và học luyện các bài công pháp. Tôi đọc đi đọc lại quyển sách và đã hiểu được rất nhiều điều. Các nguyên lý của Đại Pháp khiến tôi xúc động và tôi ước gì mình có cơ hội biết đến Pháp sớm hơn. Xúc động rơi nước mắt, tôi đã quyết định sẽ tu luyện tốt như là một học viên Đại Pháp.

Dần dần, tôi học được cách mà một học viên nên hành xử trong xã hội này. Đó là, tôi cần phải nghiêm khắc bản thân chiểu theo những nguyên lý của Đại Pháp và thay đổi bản thân từ tận trong tâm. Điều trước tiên tôi cần phải làm đó là từ bỏ tâm tham. Tôi đã nói chuyện với quản lý của mình về việc chuyển qua một vị trí khác và anh ta đã đồng ý. Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhõm vì mình không còn phải nghĩ về việc đối phó với những vấn đề hay gánh nặng tiền bạc. Tôi không cần phải lo người khác sẽ hại mình, và cảm thấy vô cùng vui sướng!

Kể từ đó, tôi đã khắc chế bản thân bằng các nguyên lý Đại Pháp và bỏ đi những thói quen xấu. Tôi dừng chơi mạt chược, nói dối và tham gia karaoke. Tôi cũng không đi dự tiệc nhiều vì hầu hết những dịp này chỉ là để khoe khoang hoặc lãng phí thời gian.

Tôi học cách hướng nội khi gặp vấn đề. Tôi bắt đầu trở thành một người tốt hơn và nghĩ cho người khác. Tôi bắt đầu đối xử với tất cả mọi người một cách chân thành và từ bi. Cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi, và gia đình của tôi nhận thấy tôi vị tha hơn.

Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi và thường khiến tôi cảm động rơi lệ. Tôi tìm thấy sự ấm áp bình an trong tâm và luôn cảm thấy được bao bọc trong từ bi của Sư phụ. Sự ấm áp thật sự này thiêng liêng hơn bất kỳ tình yêu nào trong thế giới này. Đây là sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Nó đã mang đến cho tôi trạng thái tốt nhất trong đời của mình và hy vọng cho tương lai.

Tôi chỉ mới tu luyện được một thời gian ngắn và vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót. Nhưng là một học viên Đại Pháp, tôi biết trách nhiệm của chúng ta là như nhau, cho dù chúng ta là học viên mới hay cũ. Đó là chúng ta cần phải lắng nghe Sư phụ và chân chính tu luyện bản thân. Sư phụ sẽ an bài mọi thứ để chúng ta có thể trở về cùng Ngài.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/4/370445.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/7/171037.html

Đăng ngày 12-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share