Bài viết của một học viên tỉnh Jilin, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-07-2018] Tôi tự coi mình đã thực sự bắt đầu chân tu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2017, mặc dù tôi đã nghe Sư phụ giảng trên đài cùng với cha mẹ 20 năm trước. Tôi sống với những chấp trước và quan niệm của người thường trong suốt những năm này cho tới khi tôi chọn được một con đường đúng đắn. Khi tôi đọc các bài kinh văn của Sư phụ, tôi thường rơi nước mắt. Khi tôi xem bộ phim tài liệu Câu chuyện Vĩnh hằng, các từ “. . . hãy chắc chắn thức tỉnh người bị lạc trong mê“ dường như gợi lại những ký ức bị mất. Cuối cùng tôi đã hiểu được các đệ tử Đại Pháp từ đâu đến và họ đang đi về đâu. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi trở thành một đệ tử Đại Pháp vào thời điểm này khi Chính Pháp đang diễn ra.
Tu luyện sau những thăng trầm của cuộc đời
Khi còn nhỏ tôi thường tự hỏi mình là ai, từ đâu tới và sẽ đi về đâu
Vào năm 1997 một người thân tới thăm và mang video các bài giảng Pháp của Sư phụ cho cha mẹ tôi. Cha tôi cảm thấy buồn ngủ khi nghe các bài giảng. Ông tỉnh lại khi các bài giảng kết thúc. Nhưng điều đó đã đề cập đến trong Chuyển Pháp Luân “…nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết” Sau đó ông nói “Pháp rất tốt. Sư phụ đã giảng rất đúng.” Sau đó ông đã bị tiêu chảy trong vài ngày. Không lâu sau bố và mẹ tôi đều bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi ấy tôi vừa mới tốt nghiệp tiểu học. Mặc dù tôi không hiểu những gì Sư phụ giảng về các nguyên từ, phân tử, thiên thể nhưng Đại Pháp đã bén rễ trong tâm tôi.
Một lần khi còn học trung học, tôi đi mua sắm với bạn bè. Một chiếc taxi bóp còi inh ỏi từ phía sau và chúng tôi dẹp sang một bên đường. Sau đó, tôi thấy chiếc xe taxi đè lên chân phải của tôi. Tôi thấy bánh xe lăn lên chân tôi và tôi cố kéo chân ra, nhưng không thể. Người lái xe đã ra khỏi xe và, do bạn tôi thúc giục, đã đưa tôi tới bệnh viện và gọi cho cha mẹ tôi. Tuy nhiên, bác sỹ không tìm thấy bất cứ thương tích nào. Đó là một phép màu.
Khi giáo viên thể dục của tôi nghe về vụ tai nạn, ông ấy hỏi tôi tại sao tôi không yêu cầu người lái xe đền tiền. Tôi nói với thầy rằng cha tôi đã dạy tôi rằng tài sản phi nghĩa là không tốt. Lúc đó, cha mẹ tôi đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp do cuộc đàn áp, nhưng họ vẫn chiểu theo Pháp của Sư phụ để trở thành những người tốt. Khi nhìn lại, tôi cảm thấy Sư phụ đang chăm sóc tôi, mặc dù tôi chưa bước vào tu luyện.
Trong những năm đại học, do ảnh hưởng của văn hóa Đảng, tôi luôn cạnh tranh và có nhiều chấp trước. Người bạn thân nhất của tôi là một đệ tử Đại Pháp, và cô ấy khuyên tôi nên tu luyện, nhưng tôi đã không nghe.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đến Bắc Kinh một mình và trải qua nhiều thăng trầm. Cha mẹ tôi lại bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2012. Trong một kỳ nghỉ ở nhà, tôi đã xem loạt bài giảng của Sư phụ với sự khích lệ của mẹ. Tôi quyết tâm tu luyện Đại Pháp. Một đêm khi nằm trên giường, tôi cảm thấy một Pháp Luân đang xoay quanh vùng bụng. Tôi biết rằng mình đã trở thành một đệ tử Đại Pháp.
Sau khi quay lại Bắc Kinh, lúc đầu tôi rất tinh tấn. Nhưng khi công việc bận rộn hơn, tôi bắt đầu buông lơi, nghĩ rằng sẽ còn có thời gian. Ở chỗ làm của tôi có nhiều trí thức theo đạo Cơ Đốc giáo. Họ đã cố gắng chuyển hóa tôi, nhưng tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là Pháp duy nhất của vũ trụ.
Vào năm 2017, cuộc sống của tôi đã tĩnh trở lại sau một số thăng trầm trong sự nghiệp. Tôi đã xúc động rơi nước mắt sau khi đọc Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền. Tôi cảm thấy hối tiếc vô hạn vì không trân quý thời gian Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta. Sau một thời gian học Pháp tinh tấn, tôi nhận ra rằng mục đích của cuộc đời là trở lại với chân ngã của mình và tôi có thể buông bỏ chấp trước vào sự nghiệp.
Những khảo nghiệm trong tu luyện
Mới đầu khảo nghiệm mà tôi gặp phải là can nhiễu của ma. Bất cứ khi nào tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên là tôi sẽ nghe thấy tiếng động ở hành lang. Vì cuộc đàn áp nghiêm trọng ở Bắc Kinh nên tôi rất lo lắng bất cứ khi nào nghe thấy thậm chí chỉ là một tiếng động nhỏ. Sau đó tôi nhớ, “Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi.” (Chuyển Pháp Luân) Sau đó vài ngày thì tôi không còn nghe thấy những tiếng động đó nữa.
Một lần khác, tôi thấy một người đàn bà tóc dài, rối bù trong mơ. Khi bà ta bước về phía tôi, tôi phát chính niệm và bà ta biến mất.
Mỗi sáng tôi thức dậy lúc 3:50 để luyện công. Sau giờ tan làm, tôi từ chối tất cả các lời mời để học Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ. Một hôm, tôi không thể thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy rất mệt sau khi tan làm. Tôi đã cố gắng học Pháp và đấu tranh với mong muốn nghỉ ngơi. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc luyện công và giọng nói của Sư phụ. Tôi nhìn vào loa và thấy nó đang tắt. Tôi biết âm nhạc đến từ một không gian khác và Sư phụ muốn tôi luyện công. Nhưng tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và ngủ thiếp đi.
Tôi đã có một giấc mơ rất sống động: Tôi đã bắt được một con quỷ. Tôi thốt lên, “Ác quỷ! Ác quỷ!” Khi mở tay ra, tôi thấy một vài chỗ mà nó đã cắn. Tôi đưa tay cho cha tôi xem, ông nói, “Con nên cẩn thận.” Tôi nói với ông rằng tay tôi sẽ hồi phục sau vài ngày.
Sau đó anh tôi đến nói chuyện với tôi. Đột nhiên anh ta duỗi thẳng lòng bàn tay và một làn khói dày che phủ thiên mục của tôi. Tôi không thể phản ứng đủ nhanh. Tôi hét lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Lúc này tôi nửa tỉnh nửa mơ. Tôi cảm thấy một Pháp Luân lớn xoay tròn trên đầu. Tôi tỉnh dậy, cảm thấy một chút sợ hãi. Tôi bật đèn lên và thấy một vết sưng giữa hai lông mày trong gương. Tôi cũng thấy một vết bầm tím xung quanh vết sưng.
Thật khó để tin rằng chủ ý thức của tôi thực sự đã có trải nghiệm đó trong mơ. Nếu Pháp Luân không bảo vệ tôi, thì thiên mục của tôi đã bị hư hại. Tôi quyết định luyện bài công pháp thứ năm trước khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Tôi thấy rằng sau đó vết sưng đã giảm đi một chút. Sáng hôm sau khi soi gương, tôi thấy vết bầm đã biến mất.
Từ sự việc đó, tôi nhận ra rằng mọi ý niệm và hành động đều phải phù hợp với Pháp. Khi tôi gặp khó khăn thức dậy vào buổi sáng một lần nữa, tôi tự nhủ rằng cần phải tinh tấn vì vô số chúng sinh từ các thiên thể tương ứng của tôi đang chờ để được cứu.
Buông bỏ tình và vị tư
Trong một kỳ nghỉ ở nhà, tôi nhận thấy rằng cha mẹ mình gần như đã ngừng tu luyện một lần nữa. Họ sống với anh trai tôi sau khi về hưu. Thậm chí họ còn có một bàn thờ thần ở nhà. Cha tôi trông rất lo lắng khi tôi hối thúc ông tu luyện. Khi hai mẹ con tôi luyện công, anh tôi không hài lòng. Tôi đã chia sẻ với các đồng tu về họ.
Một số học viên đến từ một thành phố khác đã tới thăm chúng tôi. Họ nhắc nhở Cha rằng ông đã được thụ ích như thế nào khi lần đầu tiên ông bắt đầu tu luyện. Chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Sau một vài ngày, tôi đã nói chuyện với chị dâu, và cô ấy đã đồng ý bỏ bàn thờ thần.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở về Bắc Kinh. Nhưng tôi vẫn lo cho cha mẹ vì họ không thể vào trang Minh Huệ và chúng tôi không thể nói chuyện công khai qua điện thoại. Sau đó Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng đây là cái tình của người thường.
“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em” (Chuyển PhápLuân)
Tôi nhận ra rằng cha mẹ mình cũng là đệ tử của Sư phụ và có Sư phụ quản. Tôi cần buông bỏ cái tình này và thực tu bản thân.
Trong những năm gần đây, tôi thường tranh luận với cha. Tôi tin rằng ông bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng rất mạnh. Tôi rất độc lập và không đồng ý với ông trong nhiều việc. Một ngày nọ, tôi mơ thấy rằng mình lại đang tranh cãi với ông. Tôi cảm thấy không đúng và khóc trong mơ. Rồi tôi nghe thấy giọng của một đồng tu, “Đây không phải là bạn. Bạn đang loại bỏ nó, tất nhiên nó đang khóc. ” Khi thức dậy, tôi nhận ra rằng mình có tâm oán hận rất mạnh đối với cha, cũng như nhiều chấp trước khác.
“Chư vị hãy nghĩ kỹ xem, vì sao khi chư vị cứ mãi không quên được sự tình gì, vì sao khi chư vị thấy căm phẫn bất bình với sự tình gì, thì đó là bị tình dẫn động…., nó đã thẩm thấu tất cả tế bào của chư vị, tất cả các phân tử và tế bào nội trong tam giới đã bị nó thẩm thấu, do đó rất khó thoát khỏi nó trong tu luyện. Là người tu luyện, chư vị nếu không thể phóng hạ cái tình này, hết thảy những gì chư vị làm đều là hành vi con người. Kỳ thực, trọng tình chính là duy hộ cái tình này, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị có thể buông bỏ nó, chư vị sẽ không còn ở trong nó, [chư vị] chính là Thần” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu [1999])
Khi tôi loại bỏ những quan niệm người thường mà xuất phát từ cái tình đó, và tôi gặp lại cha, tôi thấy cha rất tốt và đáng kính.
Tu luyện tâm tính và hướng nội
Trong một thời gian dài, tôi đã có một thời khóa biểu rất nghiêm ngặt để học Pháp và luyện công mỗi ngày. Ví dụ, tan sở về nhà để phát chính niệm lúc 6 giờ chiều là rất khó. Để giữ đúng thời gian biểu, tôi thường lao ra khỏi văn phòng ngay khi chuông reo và chạy đến ga tàu điện ngầm. Ngay sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, tôi đạp xe về nhà. Tôi có thể về nhà đúng giờ, nhưng sau đó lúc nào tôi cũng mệt mỏi và bận rộn. Tôi cũng bỏ tất cả các hoạt động xã hội và coi Pháp là bài tập về nhà của mình. Tôi nghĩ mình rất tinh tấn. Nhưng tôi đã chú ý quá nhiều đến hình thức và đi đến cực đoan.
Tôi đã thảo luận trạng thái của mình với một đồng tu. Cô ấy nói, “Khi bạn lo lắng rằng mình không làm tốt, nó cũng là một chấp trước.” Khi hướng nội xem vì sao tôi rất lo lắng, tôi nhận ra rằng mình đã chấp vào thời gian. Bởi vì tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp muộn, tôi lo lắng rằng mình không thể theo kịp Chính Pháp. Khi những người khác hy vọng Chính Pháp sẽ kết thúc sớm, tôi luôn tự nhủ: “Hãy kết thúc muộn hơn.” Thay vì nghĩ đến việc cứu nhiều người hơn, tôi đã nghĩ về sự viên mãn của mình. Tôi đã rất xấu hổ về bản thân mình khi nhận ra điều này.
Vào cuối năm ngoái, ông chủ của tôi đã tổ chức một sự kiện lớn kéo dài hai ngày. Ban đầu tôi được chỉ định làm chủ tọa một diễn đàn vào ngày đầu tiên, và một chuyên gia trong ngành sẽ tổ chức lễ trao giải. Nhưng vị chuyên gia này cũng muốn làm chủ tọa diễn đàn và sẽ không đến nếu không được làm. Khi người quản lý nói với tôi điều này, tôi đã nghĩ rằng người này thực sự đang muốn đánh bóng tên tuổi. Rồi tôi nhớ Sư phụ giảng,
“Đệ tử Đại Pháp từ ngày bắt đầu tu luyện, một đời này của chư vị đã được an bài lại mới rồi. Cũng nói, đời này của chư vị đã là một đời của người tu luyện, việc gì cũng đều không ngẫu nhiên nữa, cũng sẽ không xuất hiện những việc ngẫu nhiên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Tôi nhận ra rằng điều này là để tôi nhận ra và loại bỏ tâm chấp vào hư vinh của mình.
Trong khi đồng nghiệp của tôi bận rộn chuẩn bị cho sự kiện này, tôi luôn vội vàng rời đi sau giờ làm việc để có thể về nhà và học Pháp. Tôi được biết rằng một đồng nghiệp chịu trách nhiệm điều phối không gian quyết định mời các thực tập viên đi ăn tối sau khi sự kiện kết thúc. Tôi nghĩ chắc chắn anh ấy cũng sẽ mời tôi. Nhưng tối hôm đó họ rời đi mà không mời tôi. Một lát sau anh ấy gọi cho tôi. Tôi nghe qua điện thoại thấy anh ấy nói với những người khác rằng đằng nào tôi cũng không đến. Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy oán giận và buồn, nghĩ rằng họ đang gạt mình sang một bên.
Nhưng tôi nhận ra rằng đây là cơ hội để tôi loại bỏ những chấp trước của mình. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì trong khi phát chính niệm để loại bỏ những niệm đầu bất hảo và chấp trước. Tôi cảm thấy tâm mình tĩnh lại. Tôi biết Sư phụ đã loại bỏ những vật chất xấu trong các không gian khác. Sau đó tôi cũng nhận ra rằng mình đã không chia sẻ để giúp đỡ trong công việc trong thời gian bận rộn đó. Tôi chỉ nghĩ đến việc học Pháp cho bản thân. Nó thật ích kỷ.
Sư phụ dạy chúng ta tu luyện trong xã hội người thường để chúng ta có thể đề cao qua những mâu thuẫn về tâm tính. Chỉ khi chúng ta chiểu mọi việc theo Pháp thì chúng ta mới thực tu.
Tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, tôi rất lo lắng và muốn nhìn thấy kết quả. Dần dần, tôi đã trở nên tĩnh tâm và thư giãn hơn. Tôi cảm thấy rằng mình cũng lý trí và thông minh hơn.
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết đó là Sư phụ làm tất cả mọi việc.
Đây là nhận thức của cá nhân tôi. Hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/14/370801.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/6/171412.html
Đăng ngày 18-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.