[MINH HUỆ 15-05-2018] Tôi hiện 30 tuổi. Tôi sinh ra đã bị loét giác mạc và gần như bị mất thị lực. Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp đã mang ánh sáng trở lại cuộc đời của tôi.

Mắt tôi thường bị đau khi còn nhỏ. Ở trường tôi không thể nhìn thấy chữ viết trên bảng đen ngay cả khi tôi ngồi ở bàn đầu. Tôi thường nghỉ học vì những vấn đề về mắt. Khi tình trạng trầm trọng, mắt tôi sẽ sưng lên đến mức có cảm giác như có những hạt cát đang làm xước nhãn cầu. Nó đau đến mức tôi không ngừng run rẩy. Tôi không thể làm gì ngoài việc nằm trên giường khóc.

Cha mẹ và người thân của tôi đã tìm kiếm tất cả các phương pháp khắc phục. Tôi đã thử hết tất cả phương cách, nhưng đều không hiệu quả. Thời gian trôi qua, cha mẹ tôi đã dành tất cả tiền tiết kiệm của họ vào các phương pháp điều trị khác nhau, nhưng thị lực của tôi vẫn trở nên tệ hơn.

Vào năm 1998, một chuyên gia về mắt nói rằng tôi sẽ sớm bị mất thị lực. Chúng tôi đã không chuẩn bị cho cái tin khủng khiếp này, và gia đình tôi không có đủ tiền để chữa trị. Cha mẹ tôi đã tuyệt vọng đến mức chúng tôi nảy ra một kế hoạch khủng khiếp: Vào ngày tôi mất thị lực, chúng tôi sẽ kết thúc cuộc đời thống khổ cùng nhau.

Vào tháng 6 năm 1998, tôi đã không đến trường trong hai tháng vì tình trạng thị lực của mình. Một ngày nọ, mẹ tôi đã mang về nhà một cuốn sách có tựa đề Chuyển Pháp Luân và nói chuyện với cha tôi về “tu luyện”.

Bị đau đớn quá nhiều, ngay khi nghe thấy từ đó, tôi ngồi dậy và nói với mẹ rằng tôi cũng muốn tu luyện. Mẹ nói rằng tôi quá nhỏ để hiểu được tu luyện, nhưng tôi vẫn quyết tâm.

Sau đó mẹ tôi nói với tôi, “Nếu con muốn tu luyện, con phải thực sự tin vào những gì được viết trong cuốn sách và coi bệnh của mình là nghiệp.” Tôi nhanh chóng đồng ý. Ngay lập tức mẹ tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Tôi tiếp nhận những Pháp lý học thuộc từng chữ, nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp thật mỹ diệu!

Ba ngày sau, phép màu đã xảy ra. Vết sưng trong mắt của tôi đã biến mất. Tôi có thể mở mắt và đọc Chuyển Pháp Luân. Trong ba ngày tiếp theo, đôi mắt của tôi hoàn toàn bình phục và tôi trở lại trường học. Khi tôi quay trở lại gặp bác sĩ nhãn khoa, tôi có thị lực 20/20.

Các bác sĩ đã bị sốc: “Sư phụ của cháu thật tuyệt vời. Sáu ngày đọc Chuyển Pháp Luân và đôi mắt gần như mù của cháu đã bình thường trở lại. ”

Sư phụ đã cứu chúng tôi. Chúng tôi rất vui và vô cùng biết ơn sự từ bi bao la của Sư phụ.

Hai cây bút

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã xin tiền mẹ mua một loại bút đặc biệt. Khi nghe thấy giá, mẹ cau mày nhưng vẫn cho tôi tiền. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng,

“Từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã-Từ “Phật tính vô lậu” (Tinh tấn yếu chỉ)

Giá tiền của cây bút không làm tôi động tâm, nhưng vẻ mặt đượm buồn của mẹ đã làm tôi lay động. Tôi để tiền ở nhà và đi học.

Cách không xa nhà tôi thấy một số tiền trên mặt đất, đủ để mua hai cây bút đặc biệt. Tôi rất vui vì sẽ mua được những gì mình cần, mà không phải làm phiền mẹ.

Sau đó, tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“… khi thực thi đều nghĩ đến người khác,” (Bài giảng thứ Chín)

Còn người mất tiền thì sao? Anh ấy hẳn phải lo lắng và có lẽ sẽ gặp phải một số rắc rối. Cuối cùng tôi đã không lấy số tiền đó.

Sau giờ học, mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại để tiền ở nhà. Tôi đã nói với mẹ những gì mình nên làm khi là một học viên và đã không lấy số tiền nhìn thấy trên đường.

Bà đã rất hạnh phúc vì tôi đã chiểu theo Pháp mà làm. Bà nói chuyện với cha tôi, sau khi đi làm về ông đã mua cho tôi hai cây bút đặc biệt đó. Khi cầm bút trong tay, tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình. Từ đó trở đi tôi biết rằng mình phải thực sự chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp và tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi việc.

Nụ cười của cha mẹ

Vào giờ ăn, tôi sẽ nhanh chóng ăn các món ăn thừa trước đó để cha mẹ tôi có thể ăn những món mới được chuẩn bị vào ngày hôm ấy. Khi cha mẹ tôi sắp sửa đi làm, nếu trời mưa, tôi sẽ chuẩn bị ô cho họ và nếu trời lạnh vào những ngày mùa đông, tôi sẽ mang găng tay và mũ cho họ. Mỗi lần làm điều đó, cha mẹ tôi sẽ cười lớn . Những người thân với chúng tôi đã đánh giá cao về Pháp Luân Đại Pháp khi họ biết tôi đã làm gì: “Pháp Luân Đại Pháp đã dạy trẻ em quan tâm đến cha mẹ chúng”, họ nói. “Sư phụ của Đại Pháp thật tuyệt vời.”

Những dấu chân bùn

Một buổi sáng tôi đi học mặc chiếc áo trắng mà mình thích. Trong giờ giải lao khi mọi người chơi trên cánh đồng đã cầy ải, đột nhiên có ai đó đá tôi vào lưng hai lần, để lại hai dấu chân bùn trên chiếc áo trắng. Tôi không lo về cơn đau, nhưng hơn cả là chiếc áo sơ mi trắng của mình đã bị hỏng. Tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cậu bé đã đá tôi. Cậu ta bị sốc và không biết phải làm gì. Ngay lập tức Pháp của Sư phụ đã hiện ra trong tâm,

“Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ Chín-Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình cần phải làm gì với tư cách là một học viên. Tôi lặng lẽ quay đi.

Một ngày trong lớp học, giáo viên nói rằng chúng tôi có thể nói bất cứ điều gì mà mình nghĩ. Tôi chuẩn bị nói về những thiếu sót của mình. Cô giáo ngắt lời tôi và nói, “Nếu con có nhiều thiếu sót, thì sẽ không có bất kỳ học sinh giỏi nào trong lớp chúng ta”

Quần áo mới từ những người bạn thân

Mẹ tôi bị giam trong nhiều năm vì bà từ chối từ bỏ tín tâm vào Pháp Luân Đại Pháp trong cuộc bức hại. Với tiền lương của cha, chúng tôi bị căng thẳng về tài chính và hầu hết quần áo của tôi đã bị sờn vì chúng tôi không thể mua được quần áo mới.

Một ngày sau giờ học, sáu bạn học cùng lớp đề nghị tôi đợi họ. Họ quay lại ngay với những bộ quần áo mới mua cho tôi bằng khoản tiền tiêu vặt của họ.

Tâm tôi tràn ngập cảm giác ấm áp và biết ơn sâu sắc. Mọi người thường nói rằng trong xã hội hiện đại, ngay cả trẻ em cũng vô cảm và ích kỷ. Điều này là không đúng. Chừng nào mà bản tính tiên thiên tốt đẹp của họ được đánh thức, Chân-Thiện-Nhẫn sẽ bén rễ trong tâm của họ, họ sẽ chia sẻ tấm lòng vị tha của mình và giúp đỡ người khác.

Tôi đã chứng kiến ​​những thù thắng của Pháp Luân Đại Pháp và sẽ chiểu theo Pháp để mọi người thấy tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt.

(Bài viết gửi tham dự “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới” 2018 trên trang web Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/15/365134.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/23/170509.html

Đăng ngày 23-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share