Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-06-2018] Bà Tôn Hữu Quế, 56 tuổi, ở quận Giang Hạ, thành phố Vũ Hán, bị bắt giữ vào ngày 13 tháng 3 năm 2014, và bị kết án bốn năm tù giam ở Nhà tù Nữ Vũ Hán vì tu luyện Pháp Luân Công. Cảnh sát liên tục tra tấn bà, họ cố gắng ép bà phải từ bỏ đức tin của mình, đó là một phần của cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhắm vào môn tu luyện và thiền định này.
Bắt giữ và giam cầm
Khi tôi đang phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho một lái xe taxi ở phía trước Nhà máy Đạn dược Giang Bắc vào ngày 13 tháng 3 năm 2014, nhân viên bảo vệ kéo lê tôi vào phòng bảo vệ. Hai cảnh sát từ Đồn Cảnh sát Chí Phường tới và lục soát túi xách của tôi, rồi họ ném mọi thứ xuống sàn nhà. Người nữ cảnh sát viết tên Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, xuống dưới sàn và ra lệnh cho tôi phải dẫm chân lên đó. Khi tôi từ chối, cô ấy đã tát vào mặt tôi. Sau đó, tôi bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cùng ngày hôm đó, cảnh sát tới lục soát nhà tôi. Họ tịch thu các tài liệu Pháp Luân Công và hơn 19.000 Nhân dân tệ có in dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, rồi rời đi mà không đưa danh sách các tài sản bị tịch thu cho chồng tôi.
Tại đồn cảnh sát, các cảnh sát lấy mẫu máu và cố gắng lấy dấu vân tay của tôi. Tôi từ chối hợp tác bằng cách nắm chặt bàn tay. Vì vậy, họ bắt đầu dùng kim chọc vào tay tôi khiến bàn tay tôi bị sưng lên trong vài ngày.
Tôi bị đưa tới Trại giam Số 1 Thành phố Vũ Hán. Trong chín tháng ở đây, mỗi khi bị thẩm vấn, tôi đều yêu cầu cảnh sát trả lại số tiền mà họ đã tịch thu. Cuối cùng, họ đã trả số tiền đó cho chồng tôi.
Tôi cũng nhất định được luyện các bài công Pháp ở trong tại giam. Một lần, tôi được yêu cầu dừng luyện các bài công pháp vì đang có đợt kiểm tra, thay vì luyện công tôi đã ngồi trên giường phát chính niệm. Một tù nhân cùng phòng đã kéo lê tôi xuống sàn nhà và đánh tôi. Tôi vẫn ngồi bất động trên sàn nhà và tiếp tục phát chính niệm.
Đưa ra xét xử
Vào tháng 11 năm 2014, tôi bị xét xử bởi Tòa án Quận Giang Hạ. Khi thẩm phán hỏi rằng tôi có còn điều gì cần nói nữa không. Tôi liền yêu cầu ông ta làm rõ: “Tôi đã lợi dụng tổ chức tà giáo nào? Tôi đã vi phạm luật nào?” (Ghi chú của người biên tập: Bởi vì ở Trung Quốc không có luật nào cấm tu luyện Pháp Luân Công, các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc thường bị buộc tội vi phạm Điều 300 của Bộ luật Hình sự, “lợi dụng một tổ chức tà giáo để phá hoại việc thực thi pháp luật.”) Thẩm phán ngay lập tức dừng phiên tòa. Rồi tôi bị kết án bốn năm tù giam. Tôi đã kháng nghị lên Tòa án Trung thẩm Vũ Hán, nhưng họ vẫn giữ nguyên phán quyết ban đầu.
Bị tra tấn trong tù
Tôi bị chuyển đến Nhà tù Nữ Vũ Hán vào ngày 2 tháng 12 năm 2014. Tôi bị bắt đứng 16 giờ một ngày trong vòng hai tuần vì đã từ chối hợp tác với họ. Tôi không được phép mua những đồ thiết yếu hàng ngày, và các tù nhân khác cũng không được phép cho tôi dùng những thứ của họ. Một tù nhân được chỉ định giám sát tôi, đe dọa không cho tôi dùng giấy vệ sinh nếu tôi không hợp tác.
Sau khi tôi nhập trại giam này hai tuần, tôi bị chuyển vào một buồng giam biệt lập và bị giám sát nghiêm ngặt. Tôi chịu sự quản lý của giám đốc Trại giam Châu Xuân, và hai vị đứng đầu các khu buồng giam là Trương Quân và Thái Anh. Họ giao nhiệm vụ cho bốn tù nhân giám sát và “chuyển hóa” tôi bằng bất kỳ hình thức nào.
Họ ép tôi phải đứng trong một thời gian rất lâu. Tôi không được phép rửa mặt hoặc súc miệng. Nếu tôi nhắm mắt, họ sẽ búng vào mí mắt, đẩy hoặc cấu tôi rất đau.
Họ cũng lăng mạ và đánh tôi. Họ bắt tôi phải đứng suốt 8 ngày 8 đêm. Nếu thấy tôi vẫn không chịu “chuyển hóa”, họ sẽ bắt tôi uống những loại thuốc không rõ tên. Việc thăm nom của gia đình bị hạn chế, không quá hai lần trong một năm.
Rồi tôi bị chuyển tới Phòng giam Số 7, Khu 2 vào ngày 16 tháng 12 năm 2015. Cai trại và những kẻ cầm đầu khu phòng giam đó đã tra tấn tôi.
Trương Thái Hồng và Hồ Tiểu Bình, là những người đứng đầu khu phòng giam đã gọi tôi tới văn phòng của họ để nói chuyện. Tôi nói rằng tôi sẽ luôn là một người tốt tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công. Họ nói tôi cần phải “học hỏi” thêm nữa và bắt tôi tối nào cũng phải đứng cho tới tận nửa đêm.
Tháng 6 năm 2016, lính canh Trâu Xương Quỳnh đánh thức tôi trong đợt kiểm tra định kì sau 10 giờ tối. Vì chân tôi không duỗi thẳng ra được, cô ta lôi tôi ra khỏi buồng giam và bắt tôi phải đứng tới 2 giờ sáng. Khi tôi cố gắng quay lại phòng giam để ngủ, Trâu và những lính canh khác đã lôi tôi vào một phòng không có camera giám sát và đánh tôi.
Sau ba lần đánh đập, Trâu Xương Quỳnh nói cô ta sẽ cho tôi một cơ hội nếu tôi hứa đi ngủ mà duỗi thẳng chân. Đó là một yêu cầu vô lý và đó cũng không phải là quy định của trại giam, do đó, tôi đã từ chối hợp tác. Lưu Tiểu Hồng, kẻ đứng đầu phòng giam đó, đi vào phòng và bắt tôi làm điều tương tự. Tôi nói với họ rằng không thể đảm bảo vị trí chân của một người khi người đó đang ngủ.
Trâu nói rằng bởi vì tôi không tận dụng cơ hội mà cô ấy đã cho tôi, họ sẽ còng tay tôi ra sau lưng vào treo tôi lên một cái cửa sắt. Tôi ngất đi bởi vì đau đớn dữ dội. Tôi bị tra tấn như vậy trong suốt một ngày một đêm mà không được ăn uống. Khoảng 5 giờ chiều ngày hôm sau, tôi bị biệt giam và bị tra tấn.
Tôi bị còng tay, chỉ được phép ngủ hai giờ mỗi ngày, và chỉ được ăn cơm trắng với củ cải cay và mặn. Tôi bị giám sát chặt chẽ bởi những tù nhân cùng phòng. Tôi không được phép rửa mặt hay rửa chân hoặc xối nước nhà vệ sinh, do vậy mà có rất nhiều muỗi. Chân và bàn chân tôi sưng to và biến dạng vì hàng ngày phải đứng trong một khoảng thời gian dài.
Tôi cũng buộc phải nghe những lời tuyên truyền vu khống Pháp Luân Công và viết một tuyên bố thừa nhận những việc làm sai trái của tôi. Một buổi sáng, họ bảo tôi uống một ít nước, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó, họ ép tôi buộc phải uống thứ nước đó nhưng họ không thành công.
Tôi bị biệt giam trong 15 ngày. Bởi vì tôi không viết “kiểm điểm”, một cuộc họp đã diễn ra trong phòng giam để phê bình tôi. Ba tù nhân đóng vai trò là “nhân chứng” và được yêu cầu nói điều cần nói.
La Quỳnh Phương là một trong các tù nhân được chỉ định giám sát tôi trong hơn một năm. Cô ta ngược đãi và đá ghế của tôi khi tôi cố gắng ngồi xuống.
Sự ngược đãi mà tôi đã phải chịu đựng ở Nhà tù Nữ Vũ Hán chỉ là phần nổi của một tảng băng. Trong suốt 19 năm qua, nhiều học viên Pháp Luân Công đã bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần tại nhà tù đó.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/26/370247.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/2/171368.html
Dịch ngày 09-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.