Bài viết của một học viên ở Cuba
[MINH HUỆ 21-07-2018 ] Lần đầu tiên tôi nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp là năm 2009 khi tôi đang trong quân ngũ. Một người bạn nhận thấy tôi đang ngồi vắt chéo chân nên anh ấy bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị cuốn hút với những giải thích của anh ấy về Phật Đà và về vũ trụ. Anh ấy hứa đưa cho tôi một số sách Đại Pháp để tôi có thể tìm hiểu thêm về pháp môn tu luyện.
Rất lâu trước khi đọc các sách Đại Pháp, tôi đã trải nghiệm một cảm xúc mà tôi chưa từng có trước đó trong đời. Sau đó, khi tôi đọc những cuốn sách lần đầu tiên, tôi cảm thấy như có dòng điện mạnh chạy khắp toàn thân tôi, rồi từng chút từng chút mọi thắc mắc của tôi về cuộc sống, về vũ trụ và về cái chết đều được giải đáp.
Mặc dù tôi đã từng tập yoga và một số môn khí công trong nhiều năm, tôi chưa bao giờ trải nghiệm một cảm giác bình an như vậy trong tâm. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi và tôi tràn đầy năng lượng. Một trong những cảm xúc chấn động nhất đầu tiên là một đêm tôi phát hiện rằng Pháp Luân đang quay trong bụng dưới của mình khi tôi đang nằm trên giường.
Từng chút một, tôi không còn e ngại và căng thẳng khi nói chuyện với mọi người. Tôi hiểu rằng thiện và ác đều có nhân quả của nó và rằng toàn thể vũ trũ này được an bài rất cẩn mật.
Tôi bắt đầu tu luyện đúng lúc tôi giải ngũ, và chẳng bao lâu sau tôi vào đại học. Trong 3 năm, tôi đã đọc sách và luyện công một mình, do vậy các động tác của tôi không hoàn toàn chuẩn xác. Một ngày tôi liên lạc với một học viên mà tôi biết ở Havana. Anh ấy đã nhiệt tình chỉ dạy cho tôi các động tác chính xác và cũng đưa tôi một số tài liệu về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Chỉ khi ấy tôi mới biết về tội ác đang diễn ra đối với các học viên ở Trung Quốc và nhiều hoạt động của các học viên ngoài Trung Quốc đang thực hiện để phản đối bức hại và chứng thực Pháp.
Kể từ lúc đó, tôi nhận thức được rằng sứ mệnh của tôi với tư cách là một học viên là phải bắt kịp tiến trình Chính Pháp và nói với mọi người về Đại Pháp và về cuộc bức hại ở Trung Quốc. Tôi bắt đầu nói chuyện với gia đình mình và sau đó là với các bạn cùng lớp. Sau đó tôi bắt đầu phát các tờ rơi và nói chuyện với du khách Trung Quốc tại các điểm du lịch. Nhiều người phớt lờ tôi, nhưng một số tiếp nhận thông tin một cách vui vẻ và đầy ngạc nhiên. Nhiều lần, tôi cảm thấy lo sợ, nhưng tôi hiểu rằng phải loại bỏ tâm sợ hãi bởi vì nếu những người này mất đi cơ hội của họ, họ có thể không bao giờ có cơ hội lần thứ hai và tất cả những chúng sinh mà họ đại diện cũng sẽ mất đi cơ hội. Tôi cảm tạ Sư phụ vì những an bài của Ngài và những điểm hóa cho tôi rằng đây là điều mà một sinh mệnh được trui luyện trong Đại Pháp phải làm.
Tìm ra những chấp trước căn bản của tôi
Tôi dừng tu luyện trong nhiều năm do không thể trụ được trước những cám dỗ đối với một sinh viên đại học. Tôi biết rằng Đại Pháp là điều tôi đã đang chờ đợi bấy lâu, nhưng tôi không thể loại bỏ những quan niệm người thường bám riết trong tư tưởng của mình. Tôi bị thu hút bởi những người cùng giới – điều khiến tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đau đớn và tổn hại. Tôi muốn nhắc nhở những học viên khác về mối nguy hiểm của một loại dục vọng bất thường như vậy – thứ không phải là chân ngã của chúng ta.
Sư phụ đã nhiều lần cảnh báo chúng ta về chấp trước này.
“‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ sáu)
“Con người nên sống một cách quang minh, đường đường chính chính như con người mà sống. Không nên phóng túng ma tính của bản thân, muốn làm gì liền làm nấy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ)
Tuy nhiên, Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi trong những năm này và điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ. Thỉnh thoảng tôi thấy mình đang trôi nổi như một tia sáng và thỉnh thoảng thì đang bay. Tôi hiểu rằng chính là chân thể của tôi ở những không gian khác đang cầu xin tôi trở về với Đại Pháp. Trong những năm này, tôi trở lại chăm chỉ tu luyện. Mãi đến tận tháng 2 năm 2018, cuối cùng tôi đã quyết định sẽ tu luyện tinh tấn theo an bài của Sư phụ.
Thành lập một điểm luyện công và làm tốt 3 việc
Chúng tôi không có nhiều học viên ở Cuba và trách nhiệm của chúng tôi là phổ truyền Đại Pháp. Để nhiều người hơn biết về Đại Pháp, mới đây chúng tôi đã thành lập một điểm luyện công để cùng luyện các bài công pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện đề cao tâm tính của mình. Địa điểm này khá là náo nhiệt, nhưng khi chúng tôi bắt đầu luyện công thì đúng như những gì Sư phụ miêu tả:
“Sẽ xuất hiện là lúc ngồi ở đó, cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác thoải mái phi thường, biết rằng mình đang luyện công tại đó, cảm giác toàn thân bất động.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ tám)
Đề cao tâm tính là một trong những việc khiến tôi mất nhiều thời gian nhất khi hướng nội. Thông qua việc chăm chỉ học Pháp, tôi thể ngộ được bản chất chân thực của chịu khổ. Theo thể ngộ của tôi, đó là chìa khóa để một học viên đọc sách thường hằng, bởi vì chỉ cách đó chúng ta mới thực sự ngộ ra tu luyện gồm những gì và những khổ nạn đó không chỉ xuất hiện do nghiệp lực mà còn để chúng ta đề cao tâm tính. Với Đại Pháp trong tâm và bằng việc hướng nội, không có khảo nghiệm nào mà chúng ta không thể vượt qua.
Sư phụ yêu cầu chúng ta phát chính niệm cho tốt. Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể giới hạn bản thân ràng buộc về vị trí địa lý và chúng ta phải duy trì phát chính niệm cho dù chúng ta đang ở đâu. Với niệm này, tôi cố gắng hết sức mình để phát chính niệm không chỉ ở nhà mà cả ở nơi làm việc và thậm chí cả khi tôi đang đi xuống phố.
Cũng cần đối đãi tương tự với việc giảng chân tướng. Trong nhiều năm, Sư phụ đã an bài cho tôi có mối liên hệ mật thiết với người Trung Quốc và nói cho họ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cho họ biết được sự thật. Tôi đã chứng kiến quyền năng của Đại Pháp và sự kiên trì của chúng ta triển hiện trong một lần tại điểm du lịch. Hai cô gái Trung Quốc đang xem các bức tranh. Tôi đã cố gắng đưa họ một số tờ rơi, nhưng họ phớt lờ tôi và nói với tôi rằng họ không có thời gian. Họ nói với tôi: “Chúng tôi không quan tâm.”
Lúc đó tôi đã tự nhủ: “Chẳng phải mình ở đây để giúp họ biết được chân tướng sao?” Tôi kiên trì chờ đợi họ xem xong các bức tranh và cố gắng đưa cho họ tờ rơi lần nữa. Họ nói bằng tiếng Anh: “Chúng tôi không hiểu tại sao chị cứ nhất định phải đưa cho chúng tôi vậy.” Tôi nói với họ rằng không phải tôi đang ép họ tu luyện Đại Pháp, mà là họ cần phải biết sự thật và biết được chuyện gì đang diễn ra. Khi họ đã hiểu ra, họ nhận thông tin và tôi tạm biệt họ với niềm vui lớn trong tâm.
Mong ước lớn nhất của tôi là phải tiếp tục tinh tấn và đề cao với tư cách là một lạp tử vị tha trong chỉnh thể vĩ đại này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/21/371347.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/23/171221.html
Dịch ngày 07-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.