Bài viết của Nghênh Xuân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2017] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi sở hữu một doanh nghiệp, và rất thành công. Tôi có nhà máy riêng và những cửa hàng bán lẻ ở Thượng Hải. Các sản phẩm của tôi vươn đến tận Thâm Quyến ở tỉnh Quảng Đông. Khi tôi cố gắng mở thêm thị trường thì người quản lý cho tôi đã lừa tôi. Ông ấy đã cuỗm mất 400.000 Nhân dân tệ, bỏ lại vợ con và đi về phía Nam Trung Quốc để sinh sống.

Lên kế hoạch tự vẫn

Ngay lập tức tôi ngập trong nợ nần. Tôi gần như là bị tâm thần. Hàng ngày tôi khóc lóc và cảm thấy vô vọng. Tôi không thể ăn, cũng chẳng thể ngủ. Đột nhiên tôi trông già hơn nhiều. Tôi có thể lấy số tiền tôi cần ở đâu bây giờ? Nhà máy vẫn phải tiếp tục sản xuất, và vẫn phải trả lương cho công nhân. Nguyên liệu thô đã đặt hàng. Tôi làm sao có thể duy trì mọi thứ vẫn tiếp tục chạy đây?

Hai người chị của tôi lo rằng tôi sẽ chết. Họ huy động tất cả họ hàng và bạn bè thân thiết đến an ủi tôi. Nhưng tôi không nghe họ. Tôi đã nghĩ đến việc tự vẫn. Tôi cảm thấy bị suy nhược về thể chất. Tôi thậm chí không thể đi lại được vững. Đầu óc tôi hỗn loạn. Tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: tìm vài người để đánh chết người đàn ông đó.

Mẹ tôi rất lo cho tôi. Bà theo sát tôi hàng ngày, nhỡ đâu tôi làm điều gì dại dột. Bà nói với tôi: “Đừng quá ám ảnh vì những gì đã mất. Người đó sẽ bị quả báo thôi. Anh ta mất quá nhiều đức. Đừng lo lắng quá.”

Bà cố gắng an ủi tôi. Nhưng không ai có thể thực sự giúp được tôi.

Một hôm, mẹ tôi mang máy cát sét nhỏ của bà đến cho tôi. Trong đó có các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Mẹ tôi mù chữ nên không thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Thay vào đó mẹ tôi nghe các bài giảng. Tôi nói với mẹ rằng tôi không muốn nghe vì tôi không tĩnh được. Tôi còn mỉa mai nói rằng: “Liệu 400.000 Nhân dân tệ có thể quay trở lại với con nếu con nghe các bài giảng không? Kệ cho tôi nói sao, mẹ tôi vẫn bật máy. Sư phụ đang giảng về Pháp lý “Bất thất bất đắc”, và đó chính là phần tôi cần nghe. Tôi nghe một lúc và thấy Sư phụ nói rất đúng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khổ tâm vì bị mất tiền. Tôi phân vân “Làm sao mình có thể lấy lại số tiền nhỉ? Liệu có ai cho mình tiền không nhỉ? Khi nghĩ về số tiền đã mất, tôi cảm thấy khó chịu và ghét người đó.

Tôi trả lại mẹ tôi chiếc máy, nghĩ: “Tu luyện chỉ là việc của người già. Mình vẫn còn quá trẻ để tu luyện.”

Tôi phải đến Thượng Hải để giải quyết một số vấn đề cấp bách ở nhà xưởng ở đó. Tôi phải giải quyết mọi thứ lớn nhỏ ở đó.

Tìm thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân

Trước khi đến Thượng Hải, mẹ tôi đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo tôi đọc vì đó là một quyển sách hay. Tôi thầm hỏi mẹ: Mẹ không biết đọc, sao mẹ lại có thể biết cuốn sách đó hay chứ? Tôi lật vài trang và trả lại mẹ. Nhưng khi tôi đang giở các trang sách thì tôi cảm thấy có gì đó xoay trong đầu mình. Tôi cảm thấy dễ chịu và huyền bí. Khi tôi gập sách lại, cảm giác có gì đó xoay đã biến mất. Khi tôi lại mở sách ra thì cái gì đó lại xoay ở trong đầu tôi. Tôi ngạc nhiên nhưng không hề nghĩ có gì đó liên hệ giữa việc mở sách và cảm giác có gì đó xoay. Khi tôi mở cuốn sách ra lần thứ ba thì có gì đó lại xoay trong đầu tôi.

Tôi biết đây không phải là một cuốn sách bình thường và tôi phải đọc sách khi có thời gian. Tôi phải tìm ra điều gì đang xảy ra sau khi ở Thượng Hải về.

Sau đó, khi trên tàu từ Thượng Hải quay về Bắc Kinh, tôi gặp phải một điều rất lạ.

Trên tàu, người đàn ông ngồi gần tôi là một giáo sư. Ông đang đọc một cuốn sách rất chăm chú và không nói chuyện với ai trong một khoảng thời gian dài. Tôi chen ngang: “Ông đang đọc gì thế?” Ông đưa tôi xem cuốn sách, tiêu đề là “Chuyển Pháp Luân”. Tôi vô cùng kinh ngạc. Tại sao các học giả cũng đọc cuốn sách này nhỉ?

Tôi hiểu việc mẹ tôi luyện khí công vì bà bị mù chữ. Nhưng tại sao ông giáo sư đó cũng đọc cuốn sách đó? Ông cười với tôi và nói: “Nhiều người cũng đọc cuốn sách này. Nó rất uyên thâm.”

“Mẹ tôi cũng tu môn này. Nhưng bà mù chữ, vì thế bà nghe các bài giảng của Sư phụ. Nhưng ông là người có học. Tại sao ông cũng đọc cuốn sách này?”

Ông đặt cuốn sách xuống. “Mọi người trên toàn thế giới đọc cuốn sách này” ông nói. “Đó không chỉ là một cuốn sách về chữa bệnh khỏe người. Đó là cuốn sách Phật gia. Không cần biết cậu đã đọc bao nhiêu sách, cuốn sách này nói về những điều mà những cuốn sách khác chưa từng đề cập tới. Nó rất uyên thâm. Họ là sinh viên của tôi (ông chỉ về phía những thanh niên đi cùng ông). Chúng tôi làm nghiên cứu khoa học và vừa đi nước ngoài về.

Tôi nhìn những người trẻ tuổi đó và hỏi: “Họ cũng tin cuốn sách này à?”

Vị giáo sư cười trả lời: “Họ có suy nghĩ riêng. Tôi đang học cuốn sách này. Họ hiểu cuốn sách nói về điều gì. Nếu cậu đọc cuốn sách, cậu cũng sẽ tin.”

Nhìn thấy vị giáo sư đọc các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp như thế nào đã mở rộng tầm mắt cho tôi. Tôi xin mẹ tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân ngay khi trở về nhà. Tôi muốn học Pháp và tìm hiểu xem cuốn sách nói về điều gì. Khi đọc sách tôi có rất nhiều câu hỏi. Y hệt như Sư phụ giảng, tất cả các câu hỏi của tôi đã được trả lời khi tôi đọc sách lần thứ hai. Cùng lúc đó tôi lại có thêm những câu hỏi mới. Chúng cũng được giải đáp khi tôi đọc sách lần thứ ba.

Cuối cùng, tôi hiểu rằng đây là một cuốn sách về tu luyện. Kể từ đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trở thành một học viên

Tôi đã hưởng lợi rất nhiều từ việc lu luyện. Sức khỏe của tôi hồi phục còn trí óc thì mở mang. Tôi đã có thể chịu đựng khi tôi gặp khổ nạn. Cuốn sách cũng bàn về Pháp lý “Bất thất bất đắc.” Nếu người ta lấy thứ gì đó mà không thuộc về họ thì họ sẽ phải mất Đức để đổi lấy nó. Nếu một người mà không có Đức thì họ sẽ gặp phải các khổ nạn và tai họa. Đó là thiên lý.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất hận người đàn ông đã lấy tiền của tôi. Tôi thậm chí còn ghét cả gia đình ông ta. Giờ đây tôi hiểu ý nghĩa sâu hơn và mối quan hệ của những tình huống như thế. Thực ra là ông ấy đã tự hại mình và đã làm điều ngu ngốc nhất. Tôi không còn hận ông ta sau khi nhận ra điều này. Tôi cảm thấy thương hại ông ấy: ông ấy đổi Đức lấy nghiệp và tiền, vì thế chắc hẳn ông ấy sẽ bị nghiệp báo. Ông ấy không hiểu rằng sẽ có một hậu quả khủng khiếp. Mọi người chỉ nghĩ “có tiền thì tốt”, nhưng họ không hiểu Pháp lý được mất và họ sẽ bị mất điều gì sau khi lấy đi số tiền đó.

Sau đó, tôi được biết người đàn ông mà đã lừa tôi đã bị vợ hai bỏ sau vài năm cưới nhau và cô ta đã tiêu hết tiền của ông ấy. Sau đó ông ấy quay lại với người vợ cả. Chân của ông ấy về sau đã bị cắt bỏ vì bệnh loét da. Cuối cùng ông ấy cũng chết.

Tôi không muốn trả thù ông ấy. Ông ấy thật đáng thương. Nếu ông ấy học Pháp Luân Đại Pháp thì chắc hẳn ông ấy đã không làm việc dại khờ như thế và đã không có một kết cục như thế này.

Sau đó tôi bán nhà máy của mình và trả hết mợ nần. Tôi không còn có bất cứ gánh nặng nào nữa. Sau đó tôi mua một một cơ sở kinh doanh mới, việc kinh doanh này chạy tốt và gia đình tôi lại sống hòa thuận. Tôi được Đại Pháp ban cho hồng ân. Tôi cũng học thuộc cả cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi quá may mắn vì đã học Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bị bắt ba lần sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999. Tôi bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức trong vòng ba năm. Cảnh sát liên tục sách nhiễu tôi. Để tránh bị bức hại, tôi đã vô gia cư một thời gian và sống tằn tiện.

Thế nhưng tín tâm vào Đại Pháp của tôi không hề lay chuyển. Khi mọi người hiểu Pháp Luân Đại Pháp dạy điều gì, tôi dám chắc rằng họ sẽ kiên định như tôi đây. Cơ hội thường chỉ đến một lần. Nếu bạn bỏ lỡ nó thì có thể nó sẽ không bao giờ quay trở lại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/21/370067.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/11/171073p.html

Dịch ngày 25-07-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share