Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-5-2018] Tôi được thả khỏi nhà tù vào đêm Giao thừa. Khi tôi về tới nhà bố mẹ vào ngày đầu năm mới, người bố đã 85 tuổi của tôi bật khóc và nói rằng, “Bố tưởng rằng sẽ không được gặp lại con nữa”. Tôi đã an ủi ông. Có hơn 20 thành viên trong gia đình tôi ở đó, gồm cả bốn anh chị em ruột của tôi cùng nhiều cháu trai, cháu gái.
Anh trai tôi nói “Em à, em đừng tu luyện Pháp Luân Công nữa. May mắn là em chưa bị lũ tà ác Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giết hại. Em có còn nhớ mẹ chúng ta đã chết trong cuộc Cách mạng văn hoá không?”
Tôi trả lời “Anh ơi, em sẽ không từ bỏ. Khi em bị giam ở trong tù, mặc dù bị lính canh và tù nhân giám sát ở khắp nơi, nhưng em vẫn có thể học Pháp”. Anh trai tôi nói “Vậy hãy chắc chắn là em được an toàn.”
Ngày thứ bảy sau năm mới, chồng tôi báo tin xấu rằng tôi bị sa thải ở nơi làm việc. Tôi nói “Tốt thôi, vậy họ không còn phải đuổi theo em nữa”. Tôi không nhận ra rằng tâm sợ hãi đã khiến tôi mất việc. cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này của tôi.
Ngày hôm sau, cháu gái gọi điện mời tôi tới Bắc Kinh làm việc, nhưng yêu cầu tôi phải ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không vui và nảy sinh tâm tranh đấu cùng tâm tật đố. Tôi đã không thiện với cháu và nói “Cô thà trở thành kẻ ăn xin vô gia cư còn hơn làm ở đó”. Rồi tôi gác máy.
Được bảo vệ ở nơi làm việc
Vào ngày thứ 19 của năm mới, vài ngày sau khi tôi bắt đầu làm việc ở ngoài thị trấn, chồng tôi nói “Những người ở bộ phận an ninh nghĩ rằng em có thể quay lại làm việc ở nhà máy bởi em có kỹ năng và am hiểu nghiệp vụ. Em nên suy nghĩ lại vì người ở nhà máy đối xử với em rất tốt”. Tôi nhận ra những lời chồng tôi nói không phải là ngẫu nhiên. Đó là điểm hóa của Sư phụ.
Quả thực, nhiều người ở nhà máy đã bảo vệ tôi từ 20 tháng 7 năm 1999. Một ngày vào đầu năm 2001, trưởng bộ phận an ninh đã nói công khai rằng, nếu tôi không viết bản cam kết, ông ấy sẽ đưa tôi tới trại tam giam ngay chiều hôm đó. Ông ấy đã chủ ý cho tôi thời gian để tôi rời đi vào giờ nghỉ trưa.
Năm 2004, nhân viên từ phòng 610 và đồn cảnh sát đến để bắt tôi. Tiểu Tĩnh đã nói nhỏ với tôi “Hãy rời khỏi đây. Có bốn người đang đến bắt cô và có vẻ như họ đang ở ngoài rồi”. Sau đó, phó phòng an ninh và Tiểu Tĩnh đã giúp tôi rời đi. Sau khi họ đi rồi, giám đốc nói to với mọi người rằng “Họ không tìm được cô ấy. Cô ấy không phải là tù nhân. Sao họ có thể bắt giữ và bức hại một công nhân tốt như thế?”
Năm 2005, tôi bị bắt khi trên đường đi làm, mọi người đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và họ ủng hộ tôi. Tôi tự nhủ “Tôi đã làm được gì cho những người này?” Tôi chỉ nói với những người trong nhóm của tôi về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và không bao giờ nói với những người ở các nhóm khác.
Sư phụ giảng:
Nói thí dụ, chúng ta ở trong xã hội người thường, sau khi họ sinh ra, họ sẽ thuộc về gia đình ấy, thuộc về trường học ấy, lớn lên sẽ thuộc về đơn vị [công tác] ấy, thông qua công tác của mình và xã hội sẽ có được những liên hệ về rất nhiều phương diện; tức là bố cục của chỉnh thể xã hội đều được bố trí như thế cả. (Chuyển Pháp Luân)
Có hơn một triệu người trong thành phố của tôi. Nhà máy của tôi là một công ty cỡ trung bình với 3.000 nhân viên. Tuy nhiên, chỉ có một hoặc hai học viên Đại Pháp làm việc ở đây. Nếu những chấp trước của tôi ngăn cản tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi có thể sẽ gây tổn thất lớn cho Đại Pháp. Tôi ngay lập tức nói với chồng rằng tôi sẽ quay lại nhà máy.
Trở về nơi làm việc
Ngày hôm sau, tôi trở lại làm việc. Khi tới nơi, tôi biết Sư phụ đang gia trì cho tôi. Mọi người đều chào đón tôi, đặc biệt là Tiểu Tĩnh. Cô ấy hỏi tôi có nhớ cô ấy không. Cô ấy vẫn giữ các cuốn sách Đại Pháp và đĩa CD của tôi. Cô ấy cũng giúp tôi cất giữ các hộp công cụ. Tôi ngay lập tức giảng chân tướng cho cô ấy và khuyên cô ấy tam thoái. Cô ấy đồng ý và nói “Tôi tin bạn.”
Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi và giúp tôi tìm về chân ngã của mình. Tôi nhận ra rằng tôi cần trân quý khoảng thời gian tôi ở bên mọi người. Khi có ai đó đến gặp tôi, tôi sẽ nói với họ về Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau một thời gian, người quản lý biết việc này, đặc biệt là giám đốc mới là người không ủng hộ Đại Pháp. Lúc đó, một nhóm công nhân mới được đưa đến nhà máy. Bảy công nhân trẻ được phân vào nhóm của tôi.
Một cô gái trẻ tên là Yến Tử đã kể với tôi rằng giám đốc mới yêu cầu không phân các nhân viên mới về nhóm tôi. Tôi mỉm cười và nghĩ trong đầu rằng việc đó không phải do ông ấy quyết định. Tuy nhiên, tôi cũng có chút buồn. Ngay lập tức, tôi hướng nội và tìm ra rất nhiều chấp trước của bản thân, như tâm tật đố, chấp trước vào danh, v.v. Tôi cố gắng thanh trừ những chấp trước này và phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực.
Trong nhóm của tôi, có vài trăm công nhân. Mỗi ngày, chúng tôi khởi động máy vào cùng một thời điểm. Cùng ra sản lượng như nhau, nhưng máy của tôi luôn được tắt sớm hơn các máy khác một giờ đồng hồ. Do đó, các công nhân mới luôn đến nói chuyện và hỏi han tôi. Tôi trả lời những câu hỏi của họ một cách kiên nhẫn. Tôi không vội vàng giảng chân tướng. Tôi muốn cho họ cơ hội tìm hiểu về tôi. Khi thời gian thử việc của họ kết thúc, chưa ai trong số họ có thể làm việc độc lập. Người quản lý đã phân công họ cho tôi. Do đó, cả bảy công nhân mới đều tới học việc tôi. Tất cả bọn họ đã được nghe chân tướng và đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Giờ đây, họ đã có thể làm việc một cách độc lập.
Tôi cũng tận dụng các cơ hội để giảng chân tướng cho các công nhân ở nhóm khác. Có một người đã đến thành phố khác làm việc. Tôi nghĩ rằng tôi đã bỏ lỡ mất ông ấy. Tuy nhiên, một năm sau, ông ấy quay trở lại làm việc và được phân công vào nhóm của tôi. Tôi nói với ông ấy “Sau khi ông đi, tôi luôn tự trách bản thân vì đã không thể nói với ông một điều quan trọng”. Ông ấy hỏi tôi “Là việc gì vậy?” Tôi đã nói với ông về Đại Pháp và cuộc bức hại. Ông ấy đã đồng ý thoái Đảng.
Được các đồng nghiệp bảo vệ
Một học viên bị bắt giữ vào tháng 6 năm 2008. Tôi cố gắng thông báo với các học viên tại địa phương rằng cảnh sát đang cố bắt thêm nhiều học viên. Ngày hôm đó, sau giờ làm, tôi vô tình để quên chìa khoá nhà trong hộp dụng cụ làm việc. Do đó, tôi đã đến thẳng nhà của một học viên. Vì sơ hở trong việc dùng điện thoại nên đã có thêm hai học viên nữa bị bắt. Tất cả mọi người đều phát chính niệm. Còn tôi nổi tâm sợ hãi và ở lại nhà của anh trai cả đêm.
Trước khi đi làm vào sáng hôm sau, tôi đã cầu xin Sư phụ “Bạch Sư phụ, vào năm ngoái, đã có hàng trăm người được biết chân tướng và đồng ý thoái Đảng. Nếu con không đi làm, thì sẽ ảnh hưởng đến họ”. Sau đó, tôi đã đi làm.
Khi tôi vừa đến nhà máy, người quản lý nói rằng nhân viên Phòng 610 và sở cảnh sát đã đến tìm tôi, và nói rằng tôi đang có kế hoạch lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện chấm dứt cuộc bức hại. Tôi trả lời “Họ đang tạo cớ để bắt các học viên”. Người quản lý nói “Tôi hiểu. Từ giờ trở đi, chị không cần làm việc trong một ca cố định. Miễn là chị làm xong việc, chị có thể chuyển ca nếu chị muốn.”
Tất cả các công nhân làm ca khác đều giúp đỡ tôi. Những quản lý khác cũng đối xử tốt với tôi và họ đều được phúc báo. Một số người đã được thăng chức.
Giúp mọi người hiểu về Đại Pháp
Trong thời gian diễn ra Thế vận hội, cảnh sát đã đến nhà tìm tôi ba lần. Tôi không trở về nhà cho đến khi Thế vận hội kết thúc. Trong khoảng thời gian đó, tôi cùng các học viên khác đi tới vùng nông thôn để nói cho mọi người biết về Đại Pháp.
Một lần, chúng tôi đến nhà của một người phụ nữ. Bà ấy không đồng ý thoái Đảng, kể cả sau khi chúng tôi giảng chân tướng. Khi chúng tôi rời đi, tôi cảm thấy rất buồn. Bà ấy nói,“Không dễ gì mà các cô đi cả chặng đường tới đây”. Tôi đáp lại “Thật đáng tiếc bởi chúng tôi không thể giúp bà thoái xuất khỏi ĐCSTQ”. Bà ấy nhìn tôi và nói “Được rồi, tôi sẽ thoái”. Tôi gần như muốn khóc. Bà nói tiếp “Tôi biết rằng các cô là những người tử tế và việc các cô làm là muốn tốt cho tôi. Cảm ơn các cô! Hãy trở lại và thăm tôi nhé!” Tôi vui vẻ trả lời “Nhất định chúng tôi sẽ quay lại.”
Lần khác, chúng tôi tới một gia đình khi đang mùa thu hoạch ngô. Tôi nói cho họ chân tướng và họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi chúng tôi đi, họ cho chúng tôi ít ngô. Chúng tôi cảm ơn nhưng không lấy. Người chủ nhà cứ khăng khăng tặng chúng tôi ngô.
Đôi khi cũng có những người lúc đầu từ chối tiếp nhận chân tướng. Chúng tôi đến một ngôi nhà rất đông người. Hàng xóm của họ cũng ở đó. Khi chúng tôi đề cập đến Pháp Luân Công, họ nói “Các cô không nên tập Pháp Luân Công nữa. Chúng tôi nghe nói vợ của một ông bác sĩ là người tu luyện Pháp Luân Công nhưng chẳng làm việc nhà. Cả ngày cô ấy chỉ đọc sách”. Tôi nói “Không phải vậy đâu. Hãy lấy tôi làm ví dụ. Để giúp đỡ con tôi, đang là một sinh viên đại học, tôi vẫn đi làm. Tôi còn làm việc bán thời gian để có thêm tiền hỗ trợ gia đình”. Sau đó, mọi người hiểu được chân tướng và đồng ý thoái Đảng.
Chúng tôi đã gặp nhiều dạng người ở vùng nông thôn. Một ngày, chúng tôi đến một ngôi nhà, người thanh niên trẻ tay cầm điện thoại và nhìn tôi chằm chằm. Tôi do dự tiến đến. Cậu ta hỏi “Không phải cô là người đã phát những đĩa CD trước đó sao?” Tôi nói “Đúng vậy”. Cậu ta nói “Cô vào đi. Những đĩa CD này rất hay. Cháu đang tìm cô”. Vợ của cậu ấy cũng ở trong nhà. Hai vợ chồng nhận đĩa CD từ chúng tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau khi chúng tôi đi khỏi, tôi nói với các đồng tu rằng tôi có tâm sợ hãi và tự bảo vệ bản thân.
Tháng 8 năm 2015, cảnh sát đã tới gõ cửa nhà tôi. Tôi nhìn thấy xe cảnh sát đậu phía ngoài và nhớ ra học viên Văn đang trên đường tới nhà tôi. Tôi gọi điện cho chị ấy và bảo chị ấy đừng đến. Chị ấy nói “Tôi thấy hai xe cảnh sát, một cái to và một cái nhỏ”. Nhưng chị ấy vẫn tới và nói rằng chúng tôi cần làm những việc như kế hoạch. Với chính niệm mạnh mẽ của chị ấy, chính niệm của tôi cũng được gia tăng. Thời gian đó, chúng tôi đang giúp các học viên viết đơn kiện Giang Trạch Dân. Nhờ sự an bài của Sư phụ cùng với sự vô tư vô ngã của các đồng tu đã giúp tôi vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/4/362480.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/3/169565.html
Dịch ngày 01-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.