Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2018] Mẹ tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi vào tháng 5 năm 1999. Bà nói với tôi, “Đây là một môn tu luyện thực sự tốt; tại sao con không cùng tu luyện nhỉ? ”Tôi đã chứng kiến sức khỏe của bà được cải thiện sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1996 và tôi cũng quyết định trở thành một học viên. Mười tám năm đã trôi qua. Khi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi vừa mới nhận được công việc đầu tiên của mình. Bây giờ, vài năm nữa tôi sẽ nghỉ hưu. Tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm trong quá trình tu luyện của mình.

Nhẫn trước những lời khiển trách của người giám sát

Tu luyện là một quá trình từng bước một buông bỏ, đặc biệt là khi nói đến việc tu luyện tâm tính của một người. Tôi đã học được cách để loại bỏ các chấp trước từng chút một. Tôi từng là người mạnh mẽ và dễ dàng nổi giận.

Tôi đã làm nhiều công việc trong hai thập kỷ qua. Năm 2013, tôi làm việc ở phòng hành chính của một trường học. Người giám sát của tôi có cách xử lý công việc hoàn toàn khác so với tôi, và tôi thường bị khiển trách.

Một lần, một số người trong chúng tôi đã làm việc trong 21 ngày liên tiếp cho một dự án. Một vài nhân viên phải làm việc thêm 26 ngày nữa không nghỉ. Tôi đề nghị người giám sát để họ nghỉ một ngày vì mọi người đều kiệt sức. Đổi lại, tôi bị mắng tơi tả. Sau khi hét lên với tôi một lúc, anh ta mệt mỏi và cuối cùng cũng dừng lại.

Tâm trí tôi trống rỗng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và rồi tôi cảm thấy thương hại. Tôi cảm thấy tiếc cho người giám sát của tôi. Anh ấy đã chìm đắm trong văn hóa của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi không nói lại. Tôi đợi anh ấy trút hết cơn giận dữ và quay lại văn phòng của tôi mà không nói một lời nào. Tôi tiếp tục công việc như thường lệ.

Nhìn lại, tôi cảm thấy mình đã nhanh chóng đề cao trong tu luyện. Trước đây, tôi hẳn sẽ rất khó chịu. Tôi sẽ tranh luận và phản đối hành vi của anh ấy. Tôi sẽ giận dữ đến mức tôi không thể ăn trong vài ngày và sẽ phàn nàn với bạn bè về những gì đã xảy ra. Rõ ràng là tôi có một tâm tranh đấu mạnh mẽ.

Tuy nhiên, lần này tôi đã không tức giận hoặc tranh luận với người giám sát. Không có oán giận và tôi không cảm thấy chán nản vì bị đối xử bất công. Tôi rất bình tĩnh. Tôi cảm thấy như thể tôi là một người ngoài cuộc đang xem một người biểu diễn trên sân khấu. Tôi chỉ cần xem màn trình diễn. Tôi nhận ra rằng tôi không cần phải thay đổi hoặc cân nhắc bất cứ điều gì. Thật đơn giản. Thái độ của tôi đối với những loại mâu thuẫn này đã thay đổi. Bây giờ tôi vị tha hơn. Những điều này không đáng để tôi buồn bực. Đây chẳng phải là sự đề cao sao? Tôi kinh ngạc. Đây là cách một người đề cao tiêu chuẩn đạo đức của mình!

Loại bỏ các chấp trước trong khi chỉnh sửa các bài viết chia sẻ kinh nghiệm của các học viên

Tôi thường giúp chỉnh sửa các bài viết chia sẻ của các học viên lớn tuổi không có kỹ năng máy tính và gửi chúng đến trang web Minh Huệ.

Đây không phải là một công việc dễ dàng. Ngữ pháp thường không chính xác, một số từ bị thiếu, và đôi khi trong khi đánh máy lại bài viết, tôi phải đoán những gì người viết đang cố gắng biểu đạt. Tôi thường kiệt sức sau khi hoàn thành một bài viết. Tôi không coi thường những học viên cao tuổi này, vì tôi biết rằng không dễ dàng cho họ để viết ra những kinh nghiệm tu luyện.

Nhưng phải mất thời gian và công sức và đó là một thử thách đối với tính kiên nhẫn của tôi. Thử thách còn lớn hơn khi tôi phải chỉnh sửa bài viết của mẹ tôi. Trong nhiều năm, bất cứ khi nào bà đưa tôi bài chia sẻ của bà, tôi không thể không cảm thấy khó chịu. Tại sao bà cứ vẫn tiếp tục viết vậy? Không có bài viết nào của bà được đăng. Bà viết về mọi thứ. Tôi phải đoán một số từ là gì và những gì bà đang cố gắng diễn đạt. Trình tự các sự kiện thì đều sai. Mọi kiểu than phiền bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi và tôi trở nên rất miễn cưỡng khi thực hiện công việc này.

Một lần, mẹ tôi đã rất khó chịu với tôi. “Mẹ chỉ nhờ con đánh máy một bài chia sẻ. Nếu mẹ có thể tự mình làm, mẹ có còn làm phiền con nữa không? Đây là một việc dễ dàng đối với con nhưng con lại không muốn giúp đỡ” – bà nói. Chúng tôi đều có quan điểm riêng của mình và bắt đầu tranh luận với nhau. Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều tức giận và không nói chuyện với nhau trong vài ngày. Sau đó tôi cảm thấy xấu hổ bởi hành vi của mình và tiếp tục với bài viết. Những vấn đề tôi gặp phải khiến tôi lại nổi giận lần nữa. Trước đây tôi đã mất một thời gian dài để hoàn thành một bài viết.

Nhưng bây giờ, bất cứ khi nào mẹ tôi nói với tôi: “Mẹ có một bài viết nhờ con đánh máy” tôi chỉ đơn giản trả lời không do dự: “Được ạ.” Khi tôi đánh máy các từ, tôi tự nhủ phải cố gắng hiểu ý nghĩa của câu. Nhưng tôi không cảm thấy bực bội hay khó chịu. Tôi cũng đã ngừng đánh giá xem bài viết có hay không. Thường thì khi đánh máy, tôi sẽ dừng lại và thở dài. Mẹ tôi sẽ cười và nói: “Cả hai chúng ta đều đã đề cao tâm tính của mình. Chúng ta đã mất vài năm để đạt được đến chỗ này.”

Thật vậy, tôi đã đạt được đề cao. Mỗi khi tôi đánh máy xong một bài viết, tôi hướng nội, học Pháp và dần dần học cách nhìn mọi thứ từ quan điểm của người khác. Một số học viên lớn tuổi có rất nhiều trách nhiệm hàng ngày. Họ chăm sóc cháu và phải làm rất nhiều việc nhà. Một số đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Họ không có học vấn cao và không dễ để họ viết một bài chia sẻ. Tuy nhiên, họ đã vượt qua những khó khăn này và nhiệt tình tham gia chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ trên trang web Minh Huệ. Đây là một khảo nghiệm tâm tính của họ. Qua việc học Pháp một cách tinh tấn, tôi đã đề cao tâm tính của mình một cách không tự biết.

Loại bỏ chấp trước ăn vặt

Tôi đã luôn thích ăn vặt đủ các thể loại ngọt, mặn, cay, bánh quy, bánh mì, kẹo, đậu phộng, bất cứ thứ gì. Ngay cả vào ban đêm, tôi cũng có thể ăn vặt. Một ngày nọ, tôi đi ra ngoài vào buổi chiều và trên đường về nhà, tôi mua đồ ăn nhẹ để ăn đủ cho hai đêm, nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi tiết kiệm thời gian đi ra ngoài và mua đồ ăn cho đêm hôm sau. Đêm đó tôi bị đau răng. Ngày hôm sau, tôi thậm chí không thể ăn những bữa ăn bình thường của mình, chứ đừng nói tới ăn vặt. Tôi chỉ có thể húp cháo với một chút tương. Nhưng răng của tôi vẫn đau. Tôi mất một giờ để húp hết một bát cháo nhỏ và tôi đã khóc vì đau. Tôi biết đã đến lúc tôi phải loại bỏ chấp trước vào đồ ăn vặt. Khi tôi thực sự đặt tâm vào đó, ngày hôm sau, răng của tôi ngừng đau.

Tôi đã không có bất kỳ kinh nghiệm đặc biệt nào trong suốt hành trình tu luyện của mình. Đôi khi tôi cảm thấy chán nản và thậm chí đã chán nản trong vài ngày. Nhưng một điều không thay đổi, đó là, tín tâm của tôi đối với Sư Phụ.

Bây giờ, khi tôi cảm thấy thất vọng và không muốn học Pháp hoặc luyện công, tôi nghĩ: “Làm sao mình có thể để Sư Phụ buồn? Rất nhiều chúng sinh phụ thuộc vào chúng ta. Mình đang làm gì vậy? Mình đã làm tốt ba việc chưa?” Tôi nói tôi biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Vậy tôi đã bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng hành động chưa? Chỉ bằng cách làm những gì Sư Phụ yêu cầu, chúng ta mới có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Các bạn đồng tu, tôi hy vọng rằng qua phần chia sẻ của tôi, chúng ta có thể khích lệ lẫn nhau và tu luyện tinh tấn.

Xin chỉ ra những gì chưa phù hợp trong chia sẻ của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/20/348236.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/15/171119.html

Dịch ngày 01-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share