Bài viết của một học viên mới ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 2-7-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Đông năm 2016. Dù thời gian học Pháp không lâu nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ những hiểu biết và nhận thức của mình trong một năm rưỡi tu luyện vừa qua.

Một tâm hồn trong sạch nhờ có Đại Pháp

Ban đầu vì tò mò, tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân và đọc hết những bài giảng Pháp của Sư phụ. Những nguyên lý của vũ trụ được tiết lộ, kết cấu không gian và sự đa dạng các chủng loại sinh mệnh được giải thích và tổng thể lịch sử nhân loại không còn gì là bí mật. Những bí ẩn trên thế giới được khám phá – Ai mà không muốn biết điều ấy chứ?

Tôi nhớ Sư phụ đã yêu cầu các đệ tử Đại Pháp phải học Pháp:

“…chỉ cần chư vị nghiêm chỉnh học Pháp thì khúc mắc nào trong tâm không giải khai được, những thứ không vượt qua được, chư vị đều có thể tìm được câu trả lời trong Pháp, đều có thể giải khai được nó.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Tính tò mò ban đầu của tôi đã chuyển thành thành lòng tôn kính sâu sắc khi lần đầu tôi đi phát tờ rơi Thần Vận ở một cao ốc văn phòng. Trải nghiệm ấy đã cho tôi thấy huyền năng to lớn và chứng kiến sức mạnh của việc học Pháp.

Có một nhóm đi phát tờ rơi quảng bá Thần Vận đến các công sở. Một ngày nọ khi tôi đi phát thì xuất hiện cảm giác không thoải mái. Hôm ấy tôi về đến nhà mà cảm thấy cơ thể như kiệt sức, tay chân rã rời, chẳng muốn làm gì cả còn đầu lại nhức vô cùng. Tôi vẫn ngồi song bàn để học Pháp và trong khi đọc thì tôi không bận tâm đến tình trạng của mình mà chú tâm hoàn toàn vào những gì đang đọc. Tôi cảm thấy một luồng hơi ấm áp bao trùm lấy bàn tay khi tôi cầm sách và một nguồn năng lượng mạnh mẽ nhưng hài hòa di chuyển tuần hoàn khắp trong thân. Đến cuối buổi học Pháp, tôi không còn đau đầu, tâm trí trở nên thanh tịnh thuần khiết, động lực của tôi lại tràn đầy và cảm thấy đã sẵn sàng cho buổi sáng hôm sau, tôi lại đi ra ngoài và nói cho mọi người nghe về Thần Vận.

Kể từ đó, bất cứ khi nào cảm thấy đầu óc hỗn loạn và bị những tâm chấp trước của người thường can nhiễu, tôi lại học Pháp. Khi tập trung tốt, tôi có thể cảm thấy đôi bàn tay đang tê cóng, dần dần ấm lên và một nguồn năng lượng mạnh mẽ điểu chỉnh hết thảy những trạng thái không đúng trong cơ thể. Kể từ đó, tôi không còn đọc Pháp với sự nghi ngờ và cũng không còn mong cầu đạt được thứ gì từ việc học Pháp; tôi học Pháp như thể một phần trong cuộc sống tu luyện của mình. Đó là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu.

Luyện công là cách tốt nhất để đẩy lùi mệt mỏi

Cân bằng tốt mọi thứ và chọn đúng điều gì cần ưu tiên thường không dễ dàng. Khi còn học đại học, tôi luôn cố gắng để hoàn thành tốt chương trình học, làm một trợ lý nghiên cứu đầy trách nhiệm cho giáo sư và là hội trưởng tích cực trong câu lạc bộ sinh viên Đại Pháp. Khi đi làm, tôi cố hết sức để làm một kĩ sư phần mềm có trách nhiệm. Ở nhà, tôi là một người chồng có trách nhiệm và thường chia sẻ các công việc nhà với vợ. Tôi không lơ là bất cứ khía cạnh nào trong cuộc sống.

Dĩ nhiên vì thế tôi phải giảm bớt giờ ngủ. Tuy nhiên, là một học viên mới, tôi sẽ không bỏ qua việc luyện công mỗi sáng và trong tâm luôn nhớ đến lời dạy của Sư phụ trong Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998]:

“Chư vị nói rằng chư vị rất bận không có thời gian, kỳ thực, là chư vị sợ nghỉ ngơi không tốt. Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được.”

Tôi nhớ có một khoảng thời gian dài khi thậm chí ngủ cũng chẳng giúp giảm bớt mệt mỏi, nhưng luyện công thì có thể. Bất cứ khi nào tôi hoàn thành xong bốn bài công pháp hay ngồi đả tọa, cảm giác mệt mỏi đều biến mất và tâm trí tôi trở nên minh mẫn và tỉnh táo. Kể từ đó, tôi chuyển sang luyện công để vượt qua nỗi sợ hãi và sự mệt mỏi.

Chứng thực Đại Pháp qua đoạn Pháp “trả lại chiếc xe đạp trúng xổ số”

Sau nửa năm tu luyện, khi đi từ chung cư tập thể sinh viên đến qua khu dân cư, tôi như bị tiền bạc cuốn theo. Chung cư tập thể chuyển nhầm cho tôi một khoảng tín dụng cho số tiền mà tôi đã gởi để đóng tiền thuê phòng tháng trước. Tôi kiểm tra thì có $1,638. Đầu tiên, tôi rất vui, tự nghĩ trong lòng “Ô! Không cầu mà tự nhiên được. Hay quá.” Tôi thích một chiếc xe đạp và muốn đến trụ ATM để chuyển tiền để mua.

Trên đường đi, lương tâm thức tỉnh tôi và tôi nhớ rằng, trong Chuyển Pháp Luân, một người bố đã tự hỏi bản thân, “Mình đã nhận của phi nghĩa mất rồi, mình mất cho họ bao nhiêu đức không biết?” Vì vậy tôi quay lại khu chung cư và biết rằng mình cần phải làm điều đúng đắn. Tôi trao tấm séc cho họ và chờ phản hồi. Họ gọi tôi và bảo rằng, họ thật sự đã nhầm và rất lấy làm tiếc, tất cả những gì họ có thể làm là cảm ơn tôi. Họ cũng bảo rằng tôi đã làm một điều đúng đắn; không có nhiều người sẽ làm điều này và nhờ tôi mà họ phát hiện ra lỗi trên hệ thống, có thể bây giờ đã nó đã không còn hoạt động chính xác.

Tôi bảo họ rằng đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tuân theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn và làm điều đúng đắn. Tôi lấy ra hai món quà lưu niệm hoa sen thường treo trên ba lô trao cho họ. Những nhân viên nữ ở đó rất xúc động, bảo rằng tôi không những trả lại tiền mà còn tặng quà nữa! Tôi rất vui khi họ hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Cố gắng theo kịp tiến trình Chính Pháp

Sư phụ đã nhắc nhở các học viên tu lâu trong Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014:

“…dẫn dắt họ nhiều hơn, để họ có thể theo kịp, thì dần dần họ sẽ minh bạch ra. Chư vị càng buông lỏng, mà bản thân họ lại không biết tính trọng yếu của tinh tấn, nên sẽ càng ngày càng buông lỏng chính mình, không khéo có khả năng thậm chí chưa tham gia vào [tu luyện chân chính]. Nhất định cần dẫn dắt họ hơn nữa.”

Phải nói rằng các học viên địa phương đã làm rất tốt mặt này. Tôi có nhiều cơ hội để tương tác với các học viên lâu năm. Miễn là tôi sẵn sâng bỏ những thói quen người thường hàng ngày, thay đổi cách nghĩ và học cách ưu tiên mọi thứ dựa trên Pháp, thì tôi có thể cân bằng tốt mọi thứ. Vì vậy tôi tham gia và quan sát các học viên lâu năm thực hiện ra sao trong quá trình chứng thực Pháp hay làm các hạng mục.

Tôi nhìn và khâm phục những cống hiến của họ trong đợt vận động thỉnh nguyện ở trường đại học. Chúng tôi đứng dưới trời nắng gắt và chứng thực Pháp ở các điểm du lịch, tôi nhắc nhở bản thân về những học viên đã dành những ngày cuối tuần để nghĩ đến những sinh mệnh cần đắc cứu ra sao. Họ để tôi tham gia diễu hành và tôi cảm nhận được sức mạnh lẫn lòng từ bi của chỉnh thể to lớn các đệ tử Đại Pháp. Họ mời tôi cùng tham gia vào hội triển lãm sức khỏe lớn nhất ở Mỹ và tôi biết được các tổ chức phi lợi nhuận hợp tác cùng các viện y tế và sức khỏe cộng đồng có sức ảnh hưởng nhằm phơi bày nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng.

Họ dẫn tôi đi cùng để giới thiệu Thần Vận ở nhiều nơi và tôi nhận ra họ sẽ không bao giờ bị kích động bởi những lời nói tiêu cực của người thường, mà vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ với tinh thần kiên định nhưng từ bi. Họ dạy tôi kiên nhẫn và cụ thể hơn là làm thế nào để hỗ trợ những tiết mục Thần Vận trong khâu tạo dựng. Các học viên có trình độ kĩ thuật chỉ tôi làm thế nào quản lý danh sách gởi thư để thông báo cho giới truyền thông và hướng dẫn tôi cách giới thiệu Thần Vận qua mạng Internet và TV.

Họ đưa tôi cùng đi đến Georgia State Capitol để nói chuyện với các chính trị gia và tận mắt nhìn thấy các học viên đã trò chuyện chân thành, trên bề mặt là xin hỗ trợ nhưng thực tế là truyền cảm hứng và thức tỉnh các sinh mệnh có lựa chọn đúng đắn. Cuối cùng, họ trò chuyện với tôi qua Skype để chia sẻ về cảnh tượng một sân khấu hoành tráng đã chuyển thành khán đài quốc tế để nói nên sự thật về những vấn đề nhân quyền của Trung Quốc. Và tôi chắc rằng những gì tôi kể lại vẫn chưa phải là tất cả.

Cho đến giờ thì năm ngoái vẫn là khoảng thời gian ý nghĩa nhất cuộc đời tôi. Sư phụ đã giúp tôi thanh lọc cơ thể và nâng cao tinh thần lẫn tư duy. Tất cả chúng tôi không có lời nào để bày tỏ hết lòng biết ơn đối Sư phụ. Còn tôi, nước mắt không ngừng tuôn khi đọc các bài giảng và dần dần nhận ra những gì mà Sư phụ đã làm cho chúng tôi. Tôi cũng vô cùng biết ơn tất cả các học viên lân cận lẫn ở xa đã dẫn tôi theo cùng, hướng dẫn và truyền cảm hứng cho tôi bằng những hành động vô cùng ngay chính và làm việc chăm chỉ.

Tôi hi vọng tất cả chúng ta tiếp tục tinh tấn, hỗ trợ lẫn nhau là làm tròn thệ ước đã kí kết với Sư phụ trong tiến trình Chính Pháp.

Tu luyện là nghiêm túc phi thường, yêu cầu nhất định phải cao và học viên mới cũng phải làm được thế.

Tham gia nhiều hạng mục và hoạt động Đại Pháp, tôi dần hình thành ý nghĩ rằng mình rất có năng lực. Thay vì xem xét mọi việc bao gồm cả năng lực đều được Sư phụ ban cho để tôi hoàn thành sứ mệnh, tôi lại ngày càng bắt đầu trộn lẫn những nhân tố chứng thực bản thân thay vì Pháp trong các hoạt động chứng thực Đại Pháp. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bắt đầu chứng thực bản thân mình? Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ có có dạy:

“…mình có lẽ không là người bình thường thì phải? Mình có thể học Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, mình có thể học tốt đến như thế, mình trội hơn hẳn những người khác, mình có thể không phải người bình thường đâu.”

Vấn đề này, Sư phụ đã nói:

“Riêng suy nghĩ này đã là không đúng rồi.”

Vấn đề này càng xuất hiện rõ khi tôi tổ chức một buổi chiếu phim ở trường đại học.

Vì đó là học kỳ cuối, nên tôi muốn dàn dựng thành một sự kiện lớn để chứng thực Pháp. Tôi nghĩ ra cách tìm kinh phí cho sự kiện mà không phụ thuộc vào các học viên địa phương bằng việc không theo những gì mà tôi đã học được từ việc quảng bá Thần Vận, và từ đó tôi bắt đầu chuẩn bị từ sớm, việc quảng cáo ở khuông viên trường là toàn diện nhất, có đủ các biểu ngữ, áp phích, tờ rơi và quảng cáo trên TV. Tất cả các phòng ăn đều có những chiếc khăn ăn với những hình xếp sự kiện của chúng tôi. Tôi đến gặp các giảng viên trong khoa để chứng thực Pháp và nhận được sự ủng hộ của họ. Tôi cũng đến các lớp học của họ để giới thiệu về bộ phim. Tôi liên lạc với tất cả hội trưởng các hội sinh viên Châu Á và mời họ cùng câu lạc bộ đến tham dự sự kiện. Khi buổi chiếu phim đến, tôi chờ đợi cảnh các học sinh ùa vào và biết được chân tướng. Tuy nhiên chỉ có tám học sinh xuất hiện và tôi cảm thấy thất vọng tràn đầy.

Nhìn lại vấn đề, có nhiều lỗ hổng trong quá trình tổ chức sự kiện này. Sơ hở lớn nhất chính là tôi đã không có sự phối hợp một bạn đồng tu trong trường. Nguồn gốc của nỗ lực kết nối với các tổ chức sinh viên khác là đố kỵ và không bận tâm đến hoàn cảnh xã hội. Tôi bị cuốn theo tâm chấp trước và cái tình của người thường, những thứ đã làm chệch đi mục tiêu của tôi. Và một lần nữa tôi đã trộn lẫn nhiều nhân tố chứng thực bản thân, những thứ đã khiến tâm tôi không thuần khiết. Tôi đã vấp ngã, nhờ đó tôi có thể được khai sáng trong Đạo. Tôi tự hứa với bản thân và sẽ nói ra điều này trước các đồng tu, và kể từ đó, tôi làm việc chăm chỉ hơn, chuyên nghiệp hơn, nắm bắt tốt hơn hoàn cảnh xã hội và tập trung tối đa trong việc chỉnh lại bất cứ ý niệm chứng thực bản thân nào.

Bước đi thật tốt.

“…vũ trụ Chính Pháp đã tới bước này hôm nay, quả thực đã tới cuối cùng rồi, hơn nữa đã tới quá độ sang Pháp Chính Nhân Gian rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017]

“Những lời mà tôi nói trong lịch sử thì [nay] đều đang đoái hiện. Tôi không có giảng dự ngôn, mà là tôi đã giảng rằng toàn thể hình thế Chính Pháp vũ trụ từng bước từng bước đến cuối cùng. Chư vị hãy nhìn xem, đều đang đoái hiện. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017])”

Tôi đắc Pháp trong giai đoạn quá độ này, vì vậy tôi không chắc liệu mình có phải là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp hay không. Nhưng tôi trân trọng mọi cơ hội để chứng thực Pháp và làm rõ sự thật. Tôi mong câu chuyện của mình có thể giúp những học viên lâu năm hồi tưởng về khoảng thời gian tu luyện nhiệt huyết trước đây. Tôi trân quý nền văn hóa mà Sư phụ và đệ tử Đại Pháp đã đặt định. Hi vọng rằng tất cả chúng ta có thể bước vững chắc trên con đường tu luyện của mình.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/2/370505.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/6/171025.html

Dịch ngày 28-07-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share