Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Châu Âu

[MINH HUỆ 16-05-2018] Tôi là một người da trắng 55 tuổi sống tại Châu Âu. Bố tôi là một kỹ sư còn mẹ là dược sĩ. Mặc dù là thành viên của một gia đình trung lưu điển hình nhưng cuộc đời tôi không như mong đợi.

Một điều tuyệt vời

Từ lúc còn bé và bắt đầu có nhận thức về bản thân, tôi thực sự là một đứa trẻ thích tìm tòi. Phát hiện đầu tiên của tôi là về khoa học: khi tôi còn đi học, tôi đăng ký các tạp chí khoa học, làm thí nghiệm và lắp ráp thiết bị điện. Tôi có thể dành ra hàng giờ đồng hồ ở một mình, học tập và lên kế hoạch để giải quyết vấn đề, hoàn toàn tập trung vào dự án của mình. Gia đình tôi nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một nhà khoa học như bố tôi. Nhưng tôi lại không như vậy. Tôi không tìm được thứ mình đang muốn tìm trong khoa học.

Khi lớn hơn một chút, có một sự thôi thúc viết lách rất lớn trong tôi. Tôi viết những lá thư rất đặc biệt cho những người tôi cảm thấy thân thiết, và tôi còn làm thơ nữa. Ở tuổi vị thành niên, tôi cảm thấy tôi có thể phổ nhạc những bài thơ của mình, vì thế tôi đã lập một ban nhạc. Tôi trở thành giọng ca chính của một ban nhạc rock, hát và chơi guitar bass. Ở độ tuổi hai mươi, tôi là một chàng trai trẻ thông minh, quyết đoán và nhìn đời toàn là màu hồng. Điều đó được thể hiện qua âm nhạc của tôi, và những ai có cơ hội nghe nhạc của tôi đều yêu thích. Tôi đã có tiềm năng rất lớn trở thành một ngôi sao nhạc rock. Nhưng rồi lại không như vậy.

Ở đất nước tôi, phục vụ trong quân đội là bắt buộc. Khi ở trong quân ngũ, tôi đã không dành nhiều thời gian để hòa đồng với những người khác. Họ cũng cảm thấy tôi khác biệt so với họ. Mỗi lần một tuần, binh lính được phép rời khỏi doanh trại một buổi chiều. Những người “bình thường” dùng thời gian đó để làm vài ly vui vẻ và có lẽ đi chơi với các cô gái. Tôi thì dùng thời gian nghỉ để tới thư viện công cộng. Mỗi tuần, tôi sẽ trở về ký túc xá, mang theo rất nhiều sách. Khi không phải trực, tôi sẽ đọc ngấu nghiến những cuốn sách. Một thời gian sau, tôi bắt đầu tự viết sách của mình. Trước khi nghĩa vụ kết thúc, tôi đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tiên ở tuổi 19.

Sau khi về nhà, tôi tiếp tục viết văn và chơi nhạc. Vui chơi là điều tẻ nhạt nhất đối với tôi lúc bấy giờ. Khi bạn bè của tôi đi chơi và tận hưởng cuộc sống thì tôi lại làm việc để hoàn thành ước mơ của mình. Tôi biết tôi phải làm điều gì đó vĩ đại, điều mà sẽ làm chấn động thế giới. Tôi cũng biết rằng cần phải tập trung cao độ thì mới có thành quả. Vì thế, tôi từ bỏ âm nhạc, giải tán ban nhạc và tập trung vào việc viết lách. Những tưởng tôi sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng. Nhưng tôi lại chưa bao giờ trở nên nổi tiếng.

24 tuổi, tôi biết yêu. Trước đó tôi không có nhiều kinh nghiệm trong các mối quan hệ, và cũng không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng cô gái ấy chính là dành cho tôi. Rồi chúng tôi kết hôn và lần lượt có hai con.

Thời điểm đó, tôi buộc phải quên đi những giấc mơ của mình. Tôi đã trao cho cô ấy một cách vô tư mọi thứ tôi có – những tác phẩm tôi đã viết, những bản nhạc và ước mơ thành ngôi sao hồi trẻ. Tôi trở thành một thanh niên bình thường, có một công việc bình thường, sống giữa yêu và ghét, sợ hãi và hứng khởi – sống hôm nay mà không biết tới mai sau.

Khi bạn sống như thế, thời gian trôi qua rất nhanh. Những đứa con trưởng thành, và chúng tôi mau chóng già đi. Tôi đã trở thành một người trần tục từ một người gần như thoát tục lúc thiếu thời. Thế giới hiện thực đã có những tác động đến tôi. Làm sao mà không thể tác động được? Những bất công, bất bình đẳng, thiếu dự do -tất cả làm tôi đau đớn. Vì tôi không thể làm gì được, tôi phải sống với nỗi đau ấy từ ngày này qua ngày khác. Tôi cay đắng, mất cân bằng, giận dữ, chỉ nhìn thấy mặt tiêu cực của mọi người và ở đâu cũng bắt lỗi người khác. Mà làm như vậy thì cũng chẳng cảm thấy vui sướng gì.

Lúc đó, tôi bắt đầu tự hỏi: tôi đã từ bỏ những giấc mơ của mình như thế nào, và tôi đã đánh mất chúng ở điểm nào trên đường đời? Tôi có thực sự đặc biệt không hay tôi chỉ ảo tưởng về chính mình?

Năm 40 tuổi, tôi hoàn thành tác phẩm thứ hai. Bản thảo được một nhà xuất bản lớn nhận và cuối cùng họ cũng ghi nhận tôi như tôi vẫn hằng mong chờ. Tôi nghĩ rằng đây là cơ hội cuối cùng để làm nên sự khác biệt nên lao vào viết lách như điên.

Năm 43 tuổi, tác phẩm thứ ba của tôi được xuất bản. Tôi tiếp tục viết nhiều vở kịch hết vở này đến vở khác. Tôi rất bận rộn, nhưng khi rời mắt khỏi bàn phím, tôi nhận ra rằng thế giới cũng không tốt đẹp hơn. Các quốc gia thì tranh giành lợi ích. Anh em trở thành kẻ thù tệ hại nhất. Cảnh sát là tội phạm nghiêm trọng nhất, còn những kẻ bại hoại thì được tôn vinh như thánh. Hận thù, dối trá và lừa bịp ở khắp mọi nơi. Hàng trăm năm qua vẫn vậy – con người luôn làm tổn thương nhau. Làm sao tôi có thể sống trong thế giới này? Mục đích cuối cùng là gì? Tại sao tôi lại ở đây, vì Chúa ư?

Còn bây giờ tôi 55 tuổi và cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Mục đích cuộc đời tôi hoàn toàn có ý nghĩa khác biệt. Tôi đã thực hiện được việc ấy như thế nào, tôi sẽ chia sẻ dưới đây.

Tu luyện là gì?

Người Trung Quốc cổ đại gọi tu luyện, hoặc tu tâm và tu thân. Mà tu tâm và tu thân là gì? Văn hóa phương Tây biết đến tu tâm, phần nào đó giống như trong tôn giáo. Bạn cố gắng hành xử theo những nguyên lý của tôn giáo, cố gắng ăn năn và không phạm lại sai lầm cũ một lần nữa, trong lúc bạn cầu Chúa chấp nhận bạn đến một nơi tốt đẹp hơn. Nhiều tôn giáo được phổ truyền tại phương tây trước và sau Công nguyên. Cũng có những môn tu luyện không phải là tôn giáo nhưng cũng không tu tâm cũng không tu thân.

Cũng có những môn tu luyện ở phương Đông, như Yoga ở Ấn Độ, khí công ở Trung Quóc và khí công võ thuật. Con người có xu hướng nghĩ đến khí công võ thuật nghĩa là để chiến đấu với kẻ thù hoặc tự vệ, nhưng nếu điều đó là đúng, tại sao người ta lại tu luyện nó trong chùa? Họ cần tự vệ với ai khi ở trong những ngôi chùa chót vót trên đỉnh núi? Kỳ thực, đó là một phương pháp tu luyện, và những người tu luyện trong quá khứ phải thoát ly khỏi thế tục để tu trong đơn độc.

Điều này mang đến cho chúng ta một vấn đề. Qua khẩu truyền trong suốt quá trình lịch sử, đa số những phương pháp tu luyện đã mất đi những bài giáo huấn chân thực. Thái Cực quyền là một ví dụ điển hình: môn tu luyện này được Trương Tam Phong thời nhà Minh phổ truyền nhưng ông không để lại bất kỳ giáo huấn nào. Vì thế, Thái Cực Quyền mà ngày nay nhiều người luyện tập có phải là một môn tu luyện chân chính không? Tôi không thể nói là có. Con người hiện đại tập luyện nó để chữa bệnh khỏe người, nhưng nó không thể đạt được mục đích tu luyện thực sự cả tâm lẫn thân. Họ thậm chí không biết nó là để làm gì.

Ít nhất đó là những gì tôi học được về tu luyện mà tôi đã trải qua trong chặng đường 13 năm qua, một con đường tu luyện duy nhất gồm cả phần động tác và lời giảng nguyên gốc và thuần chính nhất. Ở Trung Quốc môn tu luyện này khá nổi tiếng nhưng ở nước ngoài thì không được biết nhiều đến thế. Vì thế, làm sao tôi bước vào con đường tu luyện đặc biệt này, và tôi đã tình cờ gặp được nó như thế nào?

Khám phá vĩ đại nhất

Đó là một ngày mùa đông lạnh giá tại một trong những thủ đô du lịch nổi tiếng ở Châu Âu, và tôi đang trong chuyến công tác. Một hội nghị chính trị đang được tổ chức, an ninh được siết chặt. Máy bay trực thăng quần thảo trên trời, trong khi những dòng khách du lịch nêm đầy những con phố hẹp. Trong tất cả những ồn ào náo nhiệt đó có một điều đặc biệt: một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang ngồi tại một điểm du lịch đông khách, không hối hả, chân xếp bằng kiết già và đôi mắt nhắm khẽ. Gương mặt anh trông hòa ái và trầm tĩnh – dường như anh không bận tâm đến cái lạnh âm 20 độ C và tất cả ồn ào trên phố. Anh ấy ngồi đó như đang ngồi trong một vỏ trứng. Tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy.

Bạn của anh ấy bước lại nói chuyện với tôi, và tôi được biết đây là một nhóm hàng chục triệu người Trung Quốc đang bị bức hại vì cùng thực hiện một môn thiền định. Tên của môn này là Pháp Luân Công hoặc Pháp Luân Đại Pháp. Là một môn tu luyện cổ xưa, Pháp Luân Công được đơn truyền từ Sư phụ cho đệ tử, nhưng cho đến những năm đầu của thập niên 90, nó được giới thiệu ra công chúng và phổ truyền nhanh chóng tại Trung Quốc. Năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc vì lo sợ sự phổ cập quá nhanh của nó, nên đã cấm Pháp Luân Công. Nhiều người đã chết trong cuộc bức hại tại Trung Quốc, và nhiều người vẫn đang là mục tiêu bị chính quyền bức hại. Vì lý do này, học viên nước ngoài cố gắng nâng cao nhận thức bằng những cách thức ôn hòa.

Những thông tin này hoàn toàn mới mẻ với tôi. Là người tự nhận là theo thuyết vô thần, tôi không bao giờ có hứng thú với những vấn đề thuộc về tâm linh, nhưng là một con người thực tế, tôi quan tâm đến nhân quyền. Nhờ những hiểu biết này mà tôi đã vui vẻ nhận một tờ rơi.

Nhưng hai năm trôi qua, và tôi vẫn không đọc nó. Người ta nói rằng đến lúc thì mọi chuyện sẽ đến. Biến cố gia đình xảy đến khi vợ tôi nghi ngờ rằng cô ấy mắc bệnh nan y. Sau khi khám sức khỏe, bác sỹ chẩn đoán rằng cô ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Bố cô ấy đã mất vì bệnh này, và chúng tôi biết rằng Tây y không chữa được. Đó là lúc tôi nhớ đến tu luyện – chẳng phải họ đã đề cập rằng nhiều người Trung Quốc đã được chữa khỏi bệnh nan y đó sao? Tên nó là gì nhỉ?

Tôi cảm thấy thật may mắn khi tìm lại được tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp trong ngăn tủ. Cùng nhau, chúng tôi học công và bắt đầu tu luyện.

Lúc đó, tôi bắt đầu đọc những quyển sách của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thực sự chìm đắm vào trong Pháp. Thật đáng kinh ngạc, nó không phải là bất kỳ thứ gì huyền bí lộn xộn với nhiều ẩn ý phía sau nhằm mục đích khoe khoang tác giả có nhiều kiến thức hơn thực tế. Nó mạch lạc và đơn giản, được viết bằng ngôn ngữ hiện đại, với những liên hệ đến những điều của khoa học. Tôi hào hứng đọc ngấu nghiến trong suốt đêm.

Thế giới quan của tôi lập tức trở nên khoáng đạt. Tôi nhớ rất rõ ràng những suy nghĩ của tôi lúc ấy là: thế giới không phải là hạt bụi nhỏ bé được gọi là Trái Đất này; không gian chung quanh nó không phải là một nơi lạnh lẽo, tối tăm và không thân thiện – đó là nhà của các Đại Giác Giả. Bản tính của họ là Chân – Thiện – Nhẫn. Càng lên cao tầng, họ càng từ bi.

Thiên thể bao la, bao gồm vô số hành tinh, những vì sao, những thiên hà và xuyên suốt trong đó, tất cả những hiện tượng chết đi của những ngôi sao, bao gồm lỗ đen và sao lùn – tất cả đều hài hòa đến hoàn hảo. Mọi thứ đều hoàn hảo- còn tôi thì không. Tôi không đồng điệu với chúng. Do đó, làm sao mà tôi có thể khiến cho bản thân hài hoà với vũ trụ này? Chỉ có một con đường là tu luyện mà thôi!

Một tháng sau khi bắt đầu tu luyện cùng nhau, vợ tôi phát hiện rằng kết quả xét nghiệm của cô ấy bị sai. Cô ấy khỏe mạnh và dừng tập. Còn tôi tiếp tục tu luyện đến giờ.

Không có nhu cầu giải thoát

Mười ba năm sau, tôi là một người đàn ông giàu có nhất thế giới! Thông qua tu luyện, tôi có 1) sức khỏe cực kỳ tốt, 2) lấy lại được năng lượng như thiếu niên, 3) tâm thanh tĩnh đã giúp tôi giải quyết bất kỳ khủng hoảng nào, 4) hiểu được những hiện tượng vũ trụ mà không có nhà khoa học nào có thể giải thích, 5) trả lời được những câu hỏi mà những triết gia từ cổ đại đến nay chưa giải thích được. Bạn có biết ai có thể tự cho là có tất cả những điều này không? Có lẽ chỉ có những người tâm thần. Nhưng những học viên Pháp Luân Đại Pháp rất lý trí và thực tế. Tôi đã từng là một người mơ mộng, nhưng tôi không mơ tưởng điều gì nữa.

Cuộc sống của tôi đơn giản. Mỗi sáng tôi luyện công 90 đến 120 phút, tẩy tịnh cả tâm lẫn thân và thư giãn còn hơn cả một đêm nghỉ ngơi. Điều này là do khi bạn ngủ, tế bào não vẫn còn hoạt động, nhưng khi bạn luyện tĩnh công, tất cả ý nghĩ của bạn đều không có.

Tôi dành một vài giờ để học Pháp, điều này giúp tôi nhìn nhận những tình huống gặp phải trong cuộc sống hàng ngày dưới giác độ tu luyện. Phần thời gian còn lại của tôi cũng giống như những người khác, làm việc ở công sở, dành thời gian cho gia đình.

Cuộc sống của tôi đơn giản là vì tôi không truy cầu. Ví dụ như, trong suốt cuộc đời tôi, khi mùa hè đến, tôi lại cấp tập muốn thoát khỏi thành phố, lên kế hoạch du lịch biển hoặc núi non để được tự do thoải mái. Nhưng đa phần các kế hoạch không thể thực hiện được vì thiếu thời gian, tiền bạc hoặc những thứ khác. Điều này làm tôi căng thẳng, thất vọng và khá bất mãn.

Bây giờ tôi không có nhu cầu chạy trốn – ở đâu tôi cũng ổn. Tôi cảm thấy tự do cho dù như thế nào. Giải thoát thực sự không thể được mua hoặc giành lấy – bạn chỉ có thể có khi bạn tu luyện. Giải thoát là không có chấp trước, và đó là ý nghĩa của tất cả những môn tu luyện chân chính. Bất kể là đệ tử của Jesus, Phật, Khổng Tử, khí công sư ở phương Đông hay các nhà giả kim thuật ở phương Tây, tất cả đều cùng một mục đích: giải thoát tự thân khỏi những ham muốn, sợ hãi, quan điểm, tham vọng – thoát khỏi chấp trước. Bạn có thể cũng hiểu nó là giải thoát chính bạn. Tự ngã là gánh nặng lớn nhất mà một người có thể mang lấy.

Trân quý thời gian

Thời gian trôi qua càng lâu, tôi càng trân quý khoảnh khắc tôi bắt gặp người thanh niên ngồi đả tọa trên phố. Tôi chưa bao giờ gặp lại đồng tu ấy, và tôi cũng không biết danh tính của anh ấy, nhưng tôi cảm thấy tôi biết anh ấy, và bây giờ tôi đang làm công việc như anh ấy đã làm bất kỳ lúc nào tôi có thể. Lý do là khi bạn có một điều gì đó rất trân quý như là con đường Đạo, khi nó là cách giúp bạn gỡ bỏ gánh nặng trên vai bạn – làm sao bạn có thể không chia sẻ tin tốt lành đó cho người khác?

Lão Tử, người sáng lập Đạo gia đã nói, “Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi. Trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong. Hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi, bất tiếu bất túc dĩ vi đạo.”

Nếu tôi có thể quay ngược thời gian, nếu tôi có năng lực thay đổi mọi thứ, tôi sẽ để mọi thứ như cũ trừ một điều: những tờ rơi của Pháp Luân Đại Pháp nằm im trong ngăn kéo hàng năm trời. Nhận ra ý nghĩa và giá trị của mỗi từng khoảnh khắc, tôi nuối tiếc thời gian đã mất. Với tâm thái như bây giờ, tôi sẽ lập tức tham gia cùng với người thanh niên ấy.

Có một nhà phát minh trong mỗi con người ngày nay. Với sự phát hiện này, bạn không cần rời khỏi phòng học. Nhưng đó không có nghĩa là ít mạo hiểm hơn, mà theo thời gian nó ngày càng khó khăn hơn việc khám phá thế giới. Cùng lúc, bất kỳ ai cố gắng khám phá con đường này có thể kết thúc với việc phát hiện ra nhiều điều lớn lao hơn mong đợi của họ.

Trên đây là tất cả thể ngộ của tôi về Pháp Luân Đại Pháp tại tầng thứ hiện hữu, gồm cả những đề cập về Thái Cực quyền và những môn tu luyện khác.

(Bài viết Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới 2018 trên Minh Huệ Net)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/16-365037.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/19/170461p.html

Đăng ngày 8-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share