Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-5-2018] Từ khi còn rất trẻ tôi đã có rất nhiều câu hỏi về cuộc sống, nhưng không ai muốn chú ý đến tôi hay những câu hỏi của tôi: Con người đến từ đâu? Những đồ vật mình hay dùng hằng ngày ở đâu ra? Và tôi từ đâu đến?

Một đứa trẻ hồn nhiên

Khi còn nhỏ tôi thường bị những bạn nhỏ khác bắt nạt, tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến việc đánh trả lại. Thầy giáo ở trường đã nói với cha mẹ của tôi rằng tôi quá “thật thà”. Cha mẹ tôi nghĩ rằng lớn lên tôi sẽ không thể có tiền đồ.

Khi lên đến trung học, nhiều người vẫn cho rằng tôi quá trung thực và hồn nhiên, nên họ đã xem thường tôi. Tôi cảm thấy thua kém và mất tự tin vào bản thân. Vì để có thể hòa nhập với mọi người, tôi cố gắng học chạy theo đám đông và xuôi theo dòng.

Nhưng dù truy cầu danh, lợi hay quyền lực như thế nào, tôi cũng không quên đi tìm ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Tôi thường nghĩ rằng, ngay cả khi người ta đã có mọi thứ trên đời, người ta vẫn chỉ có thể sống lâu hơn một chút rồi thì cũng chết. Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Đó có phải là cuộc sống mà tôi hằng khao khát không? Điều đó khiến tôi cảm thấy buồn.

Tìm ra ý nghĩa của cuộc sống

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006 và không lời nào có thể diễn tả được niềm vui của tôi khi đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một cảm giác thỏa mãn, dù có gì xảy ra đi chăng nữa tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Người khác nói rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, thì hẳn là Đảng không tốt. Đảng nói Đại Pháp không tốt, tôi tự thể nghiệm Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp đức cao vọng trọng. Có người cũng hỏi tôi Pháp Luân Đại Pháp đã đem lại cho tôi điều gì mà tại sao tôi lại không từ bỏ môn tu luyện. Dưới đây là câu trả lời.

Pháp Luân Đại Pháp ban cho tôi một thân thể khoẻ mạnh

Từ khi còn nhỏ, tôi thường hay bị những chứng bệnh như: nhức đầu, mất ngủ, tiêu chảy. Ngoài ra còn kèm thêm một số chứng bệnh mãn tính như: cảm lạnh, viêm và trào ngược dạ dày, thậm chí còn có triệu trứng giống như đột quỵ. Tôi thường bị hoảng loạn đột ngột, khó thở và có thể ngất khi đang đi trên đường.

Tôi đã phải uống thuốc hàng chục năm mà không có cải thiện gì. Tất cả các chứng bệnh của tôi đều biến mất chỉ sau hai tuần tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các bạn đồng nghiệp từng xem tôi như cái “tủ thuốc”. Thậm chí trước đây mùa hè tôi vẫn còn phải mặc áo ấm.

Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn phải uống thuốc nữa và khỏe mạnh bao giờ hết. Hơn thế nữa, Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới, một tương lai tươi sáng.

Nhận thức về cuộc sống

Tôi chưa bao giờ có thể hình dung mình có thể lấy lại được sức khoẻ chỉ sau nửa tháng tu luyện. Chuyện đó sao có thể xảy ra được? Làm sao mà một cuốn sách trên thế gian lại có được tác dụng như vậy? Tôi chắc chắn rằng Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, là cuốn sách vượt ra khỏi cảnh giới của con người. Kiến thức thông thường hoàn toàn không thể lý giải được việc này.

Càng học Pháp, tôi lại càng hiểu được chân tướng của sinh mệnh. Trước kia khi nghe người khác nói về ý nghĩa của cuộc sống, tôi thường nhủ rằng cho dù có sống tốt thế nào thì cũng chỉ kéo dài được vài chục năm, sau đó thì sao nữa? Tôi thường nghĩ rằng sinh mệnh con người nếu có thể vĩnh hằng thì tốt biết bao nhiêu.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã có được lời giải đáp. Miễn con người có thể sống chiểu theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp thì việc có được cuộc sống vĩnh hằng không phải là ảo tưởng. Người xưa dạy “Tố hảo sự thượng thiên đường, tố phôi sự hạ địa ngục” (Làm việc tốt thì lên thiên đường, làm việc xấu thì xuống địa ngục) rất có đạo lý.

Làm người tốt

Khi lên lớp hai, thầy cô giáo trong trường thường kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về các nhân vật anh hùng và tôi thường bị xúc động. Tôi ước mình có thể trở thành một người tốt giống như những nhân vật mà tôi ngưỡng mộ. Khi lớn lên, tôi nhận ra rằng những nhân vật anh hùng đó là giả và ĐCSTQ đã dựng họ lên để tẩy não người dân. Khi nhìn quanh thế giới thực, tôi phát hiện ra thật khó để người tốt có thể tồn tại vì vậy tôi đã để mình trôi theo dòng đời.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng

“Chân–Thiện–Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Chuyển Pháp Luân)

Nếu biết được điều này từ nhỏ, tôi sẽ không xem mình là kẻ ngu ngốc khi phải chịu đựng người khác. Sự ngây thơ và đơn giản mới là bản tính của tôi.

Tôi luôn muốn làm người tốt và khi tìm ra Pháp Luân Đại Pháp tôi đã học cách để trở thành một người tốt thật sự. Tôi ngộ ra rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không để những khuynh hướng và quan niệm sai lầm làm cho mất lý trí nữa. Tôi có thể làm chủ tư tưởng của mình. Pháp Luân Đại Pháp như ngọn đèn sáng dẫn lối trong tâm tôi.

Vùng đất tịnh độ

Những ai có dịp tiếp xúc với các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều thấy rằng họ là những người tốt và tử tế. Ngay cả khi đang bị giam giữ trong trại tạm giam hay các nhà tù, sự lương thiện của các học viên vẫn có thể toả sáng.

Tôi từng bị giam giữ chung với hai học viên Pháp Luân Đại Pháp khác. Một người trong số họ đã đưa áo khoác và đồ ấm của mình cho những tù nhân không có đồ mặc giữ ấm vào mùa đông. Bà cũng dùng tiền của mình để giúp những tù nhân không có tiền và không có người nhà đến thăm nuôi.

Bốn học viên bị giam chung trong cùng một buồng giam với một tù nhân bị liệt, họ đã giúp cô tắm rửa và thay quần áo. Khi họ được trả tự do, không ai trong tù nghĩ đến việc chăm sóc cho người tù nhân bị liệt này, vì vậy các quan chức nhà tù đã chuyển tôi đến buồng giam của cô ấy.

Không ai yêu cầu tôi phải chăm sóc cho cô ấy nhưng tôi đã làm. Tôi đã lau người, giặt quần áo và chăm sóc cho cô. Bất cứ khi nào tôi làm những việc này cô đều liên tục khóc và cảm ơn tôi. Cô ấy sẽ nói rằng: “Cảm ơn em, em rất tốt. Tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo.”

Hầu hết các tù nhân đều chán nản. Có người thì ngày nào cũng khóc, có người thì muốn tự tử, vì vậy tôi đã nói chuyện và chỉ dẫn cho họ. Một quản giáo ngược đãi tôi vì tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, và một số tù nhân đã bảo với ông ấy đừng làm vậy với tôi nữa. Họ bảo ông ấy rằng tôi đã đối xử tử tế với tất cả mọi người… và ông ấy đã dừng ngược đãi tôi.

Có một tù nhân rất xấu xa. Trước đây cô đã ngược đãi rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mặc cho cô khiêu khích tôi thế nào đi nữa tôi vẫn cố gắng hết sức đối xử tử tế với cô. Những lúc cô ấy mất kiểm soát và quay sang ngược đãi tôi, tôi đều cảm thấy tiếc cho cô vì cô không biết rằng mình đang tạo nghiệp. Tại thời điểm được thả ra tôi biết được rằng người tù nhân này đã thay đổi đáng kể và cô đã tuyên bố rằng kể từ sau trở đi cô sẽ không bao giờ tham gia bức hại các học viên nữa, cô nhận ra rằng họ là những người tốt thật sự.

Tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp, không lời nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi. Tôi chỉ có thể nói lời này: Tôi quyết tâm kiên định bước đi trên con đường tu luyện của mình.

(Bài gửi nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/16/365136.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/1/170609.html

Đăng ngày 11-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share