Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-3-2018] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 22 năm, tôi thường xuyên mệt mỏi do bị nhiều bệnh tật hành hạ. Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên khỏe mạnh và không phải uống thuốc cũng như nhập viện. Thậm chí khi thời tiết khắc nghiệt, tôi chỉ mặc một vài chiếc áo mỏng nhưng cũng không cảm thấy lạnh.

Thần tích triển hiện

Tôi xin được chia sẻ một vài sự việc phi thường mà tôi đã trải qua.

Một đồng tu khoảng 60 tuổi một hôm đến nhà tôi mà không hẹn trước. Bà ấy trông không được khỏe. Thoạt đầu, bà ấy không nói thẳng ra là bà ấy có chỗ nào không ổn. Tôi đã không nghĩ ngợi quá nhiều về việc bà ấy sẽ phản ứng ra sao mà chỉ chia sẻ kinh nghiệm của tôi từ giác độ của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dần dần, bà ấy trông càng lúc càng khá hơn.

Cuối cùng, bà nói rằng bà đã bị chẩn đoán sỏi túi mật và viêm dạ dày, và không có tiến triển gì sau khi đi khám bác sĩ. Chúng tôi đã dành hai ngày ở nhà tôi để học kinh văn Pháp Luân Đại Pháp và luyện công cùng nhau. Những ‘triệu chứng bệnh’ của bà ấy biến mất hoàn toàn!. Bà đã đề cao tâm tính và được hưởng lợi từ việc ấy.

Một người bạn khác vào năm ngoái đã điện thoại cho tôi và nói rằng cô ấy hy vọng được đến nhà tôi ở vài ngày. Cô ấy không giải thích gì cả, thế nên tôi đã từ chối lời đề nghị của cô ấy. Một tháng sau, cô ấy điện thoại lại. Lần này thì cô buồn bã nói: “Nếu chị từ chối tôi lần nữa, có lẽ tôi sẽ qua đời trong năm nay! Và chị sẽ vĩnh viễn mất một người bạn.”

Rồi cô ấy mới kể rằng cô ấy phát bệnh gan nặng. Tôi bảo cô ấy đến căn nhà mà con trai tôi thuê ngắn hạn và tôi sẽ gặp cô ở đó. Tôi khích lệ cô ấy vững tin vào Pháp Luân Đại Pháp và hướng nội theo nguyên lý Chân- Thiện – Nhẫn. Chúng tôi đã thanh lý bất kỳ can nhiễu nào đến từ không gian khác. Cuối cùng, những triệu chứng xấu của cô ấy đã biến mất hoàn toàn.

Tôi về thăm quê chồng vào tháng Ba và gặp vài đứa trẻ chơi đùa ngoài đường. Tôi nói với các cháu về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng vui vẻ đồng ý làm tam thoái. Một trong các cháu nói rằng cháu bị đau đầu. Tôi khích lệ cháu nhẩm một cách chân thành, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Chúng tôi cùng nhau niệm vài lần, và cơn đau đầu của cháu bé đã biến mất.

Khi ấy có một cô bé đến chỗ chúng tôi, cháu nhờ tôi giúp cháu và mẹ của cháu, vì mẹ cháu cũng bị đau đầu. Tôi theo cô bé ấy về nhà, mẹ cháu đang nằm trên giường. Sau đó tôi nói với bà ấy về Đại Pháp và khuyên bà ấy và các thành viên khác trong gia đình làm tam thoái. Bà ấy đồng ý và nói: “Giờ thì tôi thấy khỏe hơn rồi. Thật là kỳ diệu! Chị nên nói chân tướng này cho dân làng! Trong làng có một người là “Chú Chín” bị chấn thương sọ não do tai nạn ô tô. Ông ấy cũng cần sự giúp đỡ của chị.”

Cháu bé gái dẫn tôi đi thăm “Chú Chín”, người đang phải ngồi xe lăn. Vợ ông nói: “Ông ấy không hồi phục sau một vụ tai nạn ô tô, thậm chí sau khi đã điều trị ở bệnh viện tốn mất 170 nghìn Nhân dân tệ.”

Rồi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người vợ và nói: “Hiện nay, Pháp Luân Đại Pháp đang thức tỉnh con người thế gian. Nếu bà có niềm tin, bà có thể sẽ được phúc báo tức thời và bệnh tật của bà sẽ được chữa lành.” Lúc ấy, tôi khuyên họ làm tam thoái. Cuối cùng, người vợ đã hiểu chân tướng và hứa sẽ chân thành niệm hai câu này cho người chồng nghe mỗi ngày.

Khoảng ba tháng sau, tôi gặp lại họ. Tôi rất ngạc nhiên vì người đàn ông nọ đang tập đi với một cây gậy tre. Người vợ chỉ tay vào tôi và hỏi ông chồng: “Ông có biết ai đây không. Bà ấy chính là người đã giúp chúng ta vượt qua khó khăn đấy.” Người chồng đồng ý thoái Đảng và còn niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Giờ đây, “Chú Chín” đã có thể tự đi lại như người bình thường và không còn tàn phế nữa.

Một cuộc đời thứ hai sau khi tìm được Đại Pháp

Tháng Hai năm 1995, trong một lần nói chuyện với anh rể, chồng tôi nói rằng ông ấy được tặng một quyển sách, Chuyển Pháp Luân; quyển sách có nội dung làm thế nào để đối đãi với việc mất và được. Tôi có ấn tượng sâu sắc về những gì ông ấy nói. Đêm hôm đó, tôi không thể chờ đợi mà đọc ngay quyển sách ấy.

Thời điểm đó tôi bị đủ loại bệnh tật hành hạ. Đặc biệt là vào ban đêm, tôi thường có biểu hiện một số triệu chứng bệnh không rõ ràng. Vì nhà nghèo nên tôi chỉ mua được các loại thuốc rẻ tiền, và tình trạng của tôi càng tệ hơn.

Vào một đêm, tôi thấy quyển sách in giấy trắng đen chuyển sang màu đỏ. Tôi nói với con gái 9 tuổi: “Thật lạ quá! Quyển sách nhìn như màu đỏ. Có lẽ mắt của mẹ có vấn đề rồi.” Con gái đưa cho tôi một quyển sách khác để tôi nhìn xem có phải là màu đỏ không. Sau đó, cháu lại đưa tôi một quyển sách khác nữa. Nhưng cả hai quyển sách đều bình thường. Chồng tôi đang đứng cạnh nói: “Anh nhớ rằng trong sách có nói rằng một số người có công năng đặc dị có thể thấy quyển sách có nhiều màu sắc ở không gian khác.” Tôi mới nhận ra rằng quyển sách ấy chính là một món quà từ thiên thượng!

Bệnh tật của tôi chẳng mấy chốc biến mất và cuộc đời tôi được tái sinh.

Làm nghề buôn bán, tôi hướng nội để đề cao bản thân và luôn luôn cân nhắc đến người khác trước. Ví dụ như, khi khách hàng trả nhiều tiền hơn, tôi ngay lập tức sẽ trả lại phần tiền dư.

Một ngày nọ, chủ tiệm bán gạo nói rằng tôi đã không trả tiền cho bà ấy trong lần mua trước. Bà ấy rất hung hăng và thề độc nếu tôi chưa trả cho bà ấy. Tôi vẫn giữ bình tĩnh và đưa cho bà ấy số tiền mà bà ấy yêu cầu. Nhiều ngày sau, tôi gặp lại bà ấy. Bà ấy kéo nhẹ tôi ra một góc rồi nói: “Tôi không biết nói sao, nhưng tôi rất xin lỗi chị! Tôi đã tìm thấy tờ biên nhận ở nhà, đúng là chị đã trả tiền cho tôi rồi. Xin chị hãy tha thứ cho hành động thô lỗ của tôi nhé.” Tôi chân thành mỉm cười với bà ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/8/362621.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/21/169110.html

Đăng ngày 12-4-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share