Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 10-03-2018] Tôi năm nay 73 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 6 năm 2005. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã sống sót sau hai lần cận kề cái chết vài tháng trước đây.

Bị một chiếc xe tải lớn chèn qua

Khi tôi đang đi bộ trên phố vào mùa thu năm ngoái thì một chiếc xe tải lớn tăng tốc về phía tôi. Trước khi tôi kịp nhận ra, thì tôi đã nằm trên mặt đất. Có vẻ như tôi đã đứng lên được. Nhưng tôi không thể đứng thẳng và rất đau đớn.

Tôi nhớ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi tự nhủ: “Chỉ có tôi có quyền quyết định cơ thể tôi ra sao. Tất cả cơn đau phải ngưng lại. Tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi thứ của tôi chỉ có Sư phụ quản mà không có ai khác.”

Tôi liên tục nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Không lâu sau, tất cả cơn đau biến mất, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người ở làng tôi đã chặn chiếc xe tải lại và gọi cho người thân của tôi. Người lái xe đã rất sợ hãi.

“Đừng lo!” Tôi nói với ông ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi đang bảo hộ tôi. Tôi sẽ ổn. Sư phụ của chúng tôi luôn dạy chúng tôi biết nghĩ cho người khác trước. Ông không cố ý làm tôi bị thương. Tôi sẽ không gây rắc rối cho ông đâu.”

Cháu gái tôi nói: “Dì à, dì nhìn xem, dấu bánh xe còn in hằn trên lưng dì. Nó thật khủng khiếp!”

Tôi cởi áo ngoài ra và nhìn xem. Dấu bánh xe tải rất rõ ràng. Những người khác giục tôi đi bệnh viện. Tôi cảm ơn họ và bảo với họ rằng tôi sẽ ổn.

Tất cả những gì trong tâm tôi lúc đó là những lời giảng của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.” (“Sư đồ ân” Hồng Ngâm II, Bản dịch A)

Sư phụ còn giảng:

“’Triêu văn Đạo, tịch khả tử’” (“Hòa tan trong Pháp,” Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi để người lái xe đi. Tôi cũng giặt áo khoác để chồng tôi không lo lắng cho tôi.

Tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khi đang ngồi thiền vào đêm hôm đó. Chiếc xe lăn qua cơ thể tôi. Kỳ thực, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ không được đi ra ngoài trước tai nạn này, nhưng tôi đã không làm thế. Nếu không phải nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, có lẽ tôi đã chết dưới bánh xe tải.

Ốm thập tử nhất sinh

Hai tháng sau, tôi cảm thấy không khỏe khi luyện công vào buổi sáng. Tôi không thể đứng dậy để tiếp tục “ôm bánh xe” trong bài công pháp thứ hai.

Tôi định đi sang nhà một học viên để học Pháp vào buổi chiều. Nhưng tôi cảm thấy không thể nhấc chân lên nổi. Rồi sau đó tôi tự nhủ: “Không, việc này không đúng. Tôi phải đi. Đó là một điểm học Pháp mới và tôi phải ở đó.”

Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Rồi tôi đi.

Tôi cảm thấy toàn thân nhức mỏi trên đường trở về nhà. Tôi đã xin Sư phụ gia trì cho tôi. Sau đó, tôi đã về được nhà và lên giường đi ngủ.

Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau để luyện công. Khi tới động tác “đầu đỉnh bão luân”, cơ thể tôi rung lên và tôi không còn sức để trụ vững. Tôi ngồi xuống một cái ghế đẩu. Sau đó tôi bất tỉnh. Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên mặt đất. Ngay lập tức, tôi ngồi dậy phát chính niệm.

Sau đó, tôi đi tới giường và nằm xuống. Lúc đó thật kinh khủng. Tôi cảm thấy mọi thứ đang quay vòng vòng và tôi nôn mửa không ngừng.

Tôi nhớ tới một bài thơ của Sư phụ:

“Bại loại dị vật nhất tính tiêu,” (“Chính niệm”,Hồng Ngâm IV)

Tôi cảm thấy đã loại bỏ được tất cả những vật chất xấu và bại hoại, nên tôi tự nhủ: “Không nôn nữa”. Sau khi nghĩ thế, tôi ngừng nôn mửa. Tôi đi dọn dẹp đống lộn xộn. Khi tôi nằm xuống nghỉ ngơi, tôi nhớ là tôi chưa hoàn thành các bài công pháp. Sau đó, tôi đứng dậy và hoàn thành các bài còn lại.

Rồi tôi trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã sống sót sau một đợt tấn công chết người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/10/362724.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/26/169171.html

Đăng ngày 6-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share