Bài viết của Như Khổ Lạc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-1-2018] Hai năm trước, tôi được một công ty tuyển dụng và được chỉ định chịu trách nhiệm về phát triển sản phẩm của công ty. Trước đó, tôi mới bị bắt vì phát tài liệu Cửu Bình cho một sinh viên đại học. Tôi bị giam 15 ngày và trải qua đêm Giao thừa trong trại tạm giam.

Tôi tìm được công việc mới ngay sau khi được thả. Tôi chịu trách nhiệm xây dựng một cuốn sách giáo kkhoa. Nhiều công ty ở Trung Quốc, gồm cả công ty tôi làm việc, đối xử với các nhân viên không được tốt lắm. Nhân viên đều phải đáp ứng chỉ tiêu theo giờ, theo ngày và theo tháng, nhưng họ chỉ được trả 2.000 nhân dân tệ.

Một ngày, sau cuộc họp buổi sáng, một đồng nghiệp họ Vương quyết định nghỉ việc. Anh ấy chán nản đến mức thậm chí còn không thông báo cho quản lý, và đạp mạnh cửa khi ra ngoài. Sau khi anh ấy đi, cả văn phòng im lặng. Đó là người thứ 17 nghỉ việc do áp lực quá lớn của công việc hiện tại.

Tôi cũng nhanh chóng cảm thấy áp lực. Tổng giám đốc Lưu đã quát mắng tôi trước mặt đồng nghiệp và cấp dưới. Lúc đó bầu không khí im lặng đến phát sợ và không ai biết phải nói gì, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Tôi biết mặc dù tổng giám đốc Lưu có vẻ vô lý, nhưng có thể anh ấy có lý do. Do đó khi chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện, tôi đã cảm ơn anh ấy về những nhận xét và hứa sẽ làm tốt hơn. Anh ấy vô cùng ngạc nhiên trước phản ứng của tôi. Sau đó anh gật đầu và rời khỏi phòng.

Áp lực dẫn đến những sự việc như thế diễn ra thường xuyên ở công ty. Một số người đã nghỉ việc trong khi những người khác chỉ cố gắng chịu đựng nhiều nhất họ có thể. Tôi lại có quan điểm khác. Tôi tuân theo các nguyên lý trong sách Chuyển Pháp Luân, đặc biệt là lời giảng:

“…khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi xem mọi mâu thuẫn là cơ hội để hướng nội và đề cao tâm tính. Hầu như lần nào tôi cũng rất bình tĩnh và cố gắng để làm tốt hơn. Mọi người đều nói tôi có trạng thái tinh thần thật tốt.

Trong vòng 6 tháng, tôi được thăng chức làm trưởng nhóm và tiền lương tăng lên 4.000 nhân dân tệ. Trong vòng sáu tháng tiếp theo, tôi làm việc thực sự chăm chỉ, nỗ lực hết mình và trở thành trụ cột của công ty. Khi công ty phải trì hoãn dự án của tôi, với kinh nghiệm tích lũy được từ công việc này, tôi đã có thể tìm một công việc mới ở công ty khác ngay lập tức.

Công việc mới của tôi chủ yếu là giảng dạy. Hơn một nửa tiền lương tháng của tôi bị giữ lại cho tới khi 60% học sinh xác nhận đủ điều kiện cho lớp học tiếp theo. Vợ tôi không muốn tôi làm công việc này và nhiều nhân viên mới đã rời bỏ công việc chỉ trong vòng một tháng. Tuy nhiên, tôi có cách nghĩ khác và quyết định rằng 4.000 nhân dân tệ một tháng cũng không tệ lắm. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là làm sao để mình xứng đáng với tiền lương nhận được.

Trước áp lực của vợ, tôi tiếp tục công việc mới và cố gắng làm thật tốt bất chấp những kêu ca phàn nàn của đồng nghiệp. Tôi làm tốt công việc giảng dạy trên lớp. Trước khi học kỳ kết thúc, tôi được bổ nhiệm vào viện nghiên cứu để giảng dạy và nghiên cứu. Lúc đó cấp trên mới của tôi cố gắng thành lập một nhóm Nghiên cứu và Phát triển, nhưng nửa năm rồi vẫn gặp khó khăn khi tìm một chuyên gia phù hợp. Nhờ tôi trước đó thu thập được địa chỉ liên lạc nên chỉ mất nửa tháng đã chiêu mộ được các chuyên gia. Tôi trở thành một nhân viên được kính trọng và nhanh chóng được thăng chức lên vị trí quản lý và tiền lương của tôi tăng lên 8.000 nhân dân tệ.

Thành thực mà nói, lĩnh vực này đối với tôi rất mới mẻ và tôi thực sự không có nhiều tài năng trong lĩnh vực này. Có một điều tôi thường xuyên làm đó là đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình, và khi mâu thuẫn đến, tôi hướng nội. Tôi áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo nhất ngôn nhất hành của bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/8/359401.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/19/167650.html

Đăng ngày 20-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share