Bài viết của học viên tại thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 21-08-2009] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Trước năm 1999, tôi thường tập công tại một công viên vào buổi sáng và học Pháp với một nhóm vào buổi tối. Các bạn đồng tu đã giúp tôi tìm ra các chấp trước. Chúng tôi học Pháp nhiều và tu luyện tinh tấn. Tôi cảm nhận rằng tôi đề cao rất nhanh và tâm tính của tôi đã đạt tới một tầng thứ rất cao.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7, 1999, tôi buông xuống các chấp trước của mình. Tôi viết một lá thư cho gia đình và mang theo đứa con (một đứa trẻ học lớp bốn) rồi đi cùng với một bạn đồng tu tới Bắc Kinh để giảng thanh chân tướng cho Chính phủ. Khi chúng tôi tới quảng trường Thiên An Môn, một viên chức hỏi tôi liệu tôi có phải là một học viên Pháp Luân Công không, bởi vì nếu ai muốn tới Thiên An Môn, anh hoặc chị ấy phải trả lời câu hỏi đó. Tôi không trả lời, vì thế người viên chức này khám người tôi và lấy một số bài giảng Pháp của tôi và một biểu ngữ với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” từ người học viên kia. Chúng tôi bị mang ra phía sân sau. Viên cảnh sát bảo chúng tôi cầm biểu ngữ. Tôi nghĩ rằng điều này là cơ hội tốt để nói ra và giơ biểu ngữ lên, vì thế chúng tôi cầm biểu ngữ và hô, “Pháp Luân Đại Pháp hảo“.

Chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát Thiên An Môn, nơi nhiều học viên đứng thành một hàng. Một viên cảnh sát bảo chúng tôi rằng bất kỳ ai hứa không tu luyện Pháp Luân Công nữa có thể đi. Chỉ một người hợp tác với anh ta. Một sỹ quan cảnh sát đe dọa tôi, nhưng tôi không sợ. Chúng tôi bị đưa tới một căn phòng với các quầy bar, nơi có rất nhiều các học viên đang ở đó. Tôi cảm thấy rất được động viên khi chúng tôi đọc lại nhiều lần các bài thơ của Sư Phụ từ Hồng Ngâm, và tôi không thể cầm được nước mắt. Vào lúc đó, một trong những viên cảnh sát chỉ vào tôi và nói, “Bà, mang đứa nhỏ và đi ra ngoài.” Khi tôi rời đi, các học viên khác hét lên, “Không được đánh các đệ tử Đại Pháp! Không được đánh các đệ tử Đại Pháp!” Tôi bị mang tới một phòng nhỏ và một sỹ quan cảnh sát hỏi tôi từ đâu tới: “Bà đang làm gì ở đây với đứa nhỏ trong dịp Tết nguyên đán? Về nhà đi. Đừng có tới đây nữa.” Sau đó anh ta đẩy tôi ra. Tôi yêu cầu anh ta thả bạn đồng tu của tôi, nhưng anh ta không thèm để ý tới tôi chút nào.

Sau đó tôi hỏi một bạn đồng tu rằng bị tống vào một trại lao động cưỡng bức trong một năm là bất hợp pháp dù là chị ấy có sợ hay không. Chị ấy trả lời: “Ai không sợ?” Kể từ đó, tôi tin rằng chỉ những ai với chính niệm mới có thể thoát khỏi cuộc bức hại. Tôi sau đó tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp hơn.

Trong kỳ Thế vận hội năm 2008, một học viên bị bắt. Cảnh sát lục soát nhà anh ấy và lấy đi một số tài liệu Pháp Luân Công, một máy tính, một máy in, và nhiều thứ khác. Tôi có mặt vào lúc đó và cảm thấy lo lắng. Ngày hôm sau, chấp trước sợ hãi của tôi nổi lên và tôi giấu máy in của tôi. Tôi nghe thấy một vài âm thanh bên ngoài và sợ rằng cảnh sát có thể xuất hiện. Tôi nhìn xuống từ ban công để xem liệu có một xe cảnh sát nào trên phố không. Tôi nhận ra rằng điều này có thể là một chấp trước vào truy cầu. Tôi phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này. Khi chúng tôi đang học Pháp trong nhóm, các học viên khác phát chính niệm để giúp tôi tống khứ chấp trước này. Họ dùng Pháp để giúp tôi có chính niệm, và sau đó tôi cảm thấy tốt hơn.

Khi chấp trước vào sợ hãi của tôi trở nên ít hơn, cảnh sát đã tới. Họ nói rằng có hai học viên đã báo cáo với họ về tôi. Cảnh sát lấy đi máy tính của tôi và bảo rằng chúng sẽ kiểm tra có gì trong đó. Bởi vì chấp trước của tôi, tôi đã hợp tác với họ, tôi đã cảm thấy rất hối tiếc vì điều đó.

Khi tôi nhìn vào trong, tôi phát hiện rằng chính niệm của tôi không mạnh như khi tôi trông thấy các học viên khác bị bắt. Bởi vì sự tò mò của tôi về một trang web là mạnh mẽ và tôi có chấp trước hiển thị khi giải thích sự thật cũng như về danh tiếng, tôi đã bị lợi dụng bởi nhà chức trách. Máy tính của tôi bị lấy đi, và tôi bị sốc. Tôi nhìn vào trong ngay lập tức và phát hiện ra nhiều chấp trước: sợ hãi, lười biếng, hiển thị, tò mò, xem tivi, và nhiều nữa.

Tôi quyết định tống khứ chúng và phát chính niệm mỗi giờ. Tôi không cho phép chính mình xem tivi, và tôi học Pháp nhiều hơn. Tôi xem lại các bài giảng của Sư Phụ và loại bỏ tâm sợ hãi. Tôi cũng viết một bản “Nghiêm chính thanh minh“. Sau đó tôi gọi điện cho cảnh sát và yêu cầu trả lại máy tính của tôi. Cuối cùng, sau 26 ngày, tôi có lại chiếc máy tính.

Vì chấp trước của tôi, tôi không có chính niệm và vì thế bị bức hại và làm những điều sai so với tiêu chuẩn của Đại Pháp. Khi tôi nhận ra điều này và sửa chữa lại hành vi của mình, tôi quay trở lại con đường chính. Tôi thật sự trải nghiệm rằng, qua chính niệm và chính hành cùng với sự tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp, người ta có thể tránh đi đường vòng và sự bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/21/206869.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/29/110411.html
Đăng ngày: 03-09-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share