Bài viết của một học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-12-2017] Tôi là một giáo viên mầm non. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), tôi thường đau ốm và có tính khí nóng nảy. Tôi không quan tâm đến công việc và không có sự kiên nhẫn với những đứa trẻ trong lớp học của tôi, chứ đừng nói đến con mình. Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân vào năm 1996.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu rằng hành động xấu sẽ tạo nghiệp, đó là căn nguyên tất cả những khó khăn và bệnh tật của chúng ta. Tôi hiểu rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Sau khi quyết định tu luyện Pháp Luân Công, tôi không chỉ có sức khỏe, mà còn trở thành một người tốt bụng và chu đáo.

Tôi biết rằng, là một học viên, tôi nên nghĩ cho người khác. Tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ, tham gia vào tất cả các hoạt động [của trường], và nhận được nhiều khen thưởng.

Trước đây có rất ít hoạt động ngoài trời cho trẻ mầm non vì chúng tôi sợ rằng các cháu có thể gặp thương tích. Nếu có đứa trẻ bị thương, bố mẹ chúng sẽ phàn nàn và giáo viên sẽ bị trừ lương của mình.

Tuy nhiên, tôi biết rằng các hoạt động ngoài trời rất tốt cho trẻ em, vì vậy tôi đã thiết kế các trò chơi không chỉ mang tính giáo dục mà còn an toàn. Tôi cũng dạy các em vũ đạo. Người từ phòng giáo dục thậm chí đã đến để xem chúng nhảy và truyền ý tưởng cho các trường mầm non khác.

Dạy những trẻ mới chập chững đi rất nhọc sức, bởi vì chúng cần giúp đỡ để làm hầu hết mọi việc. Nhưng tôi không phàn nàn, thay vào đó, tôi luôn luôn nói với những đứa trẻ đang khóc: “Khi con ở đây, cô là mẹ của con. Cô ở đây vì con và cô sẽ giúp con bất cứ việc gì.”

Vì còn quá nhỏ để diễn đạt tốt ý của bản thân, nên chúng thường không nói gì khi bị ốm. Nếu giáo viên không nhận ra trẻ bị ốm, các phụ huynh sẽ rất tức giận. Để giải quyết vấn đề này, tôi luôn cẩn thận quan sát đến các bé trong lớp mình vào buổi sáng và chăm sóc đặc biệt cho những trẻ không tham gia vào các hoạt động nhóm. Vào giờ ngủ trưa, tôi thường hôn lên trán chúng, không chỉ để cho chúng thấy tình yêu của tôi, mà còn để kiểm tra thân nhiệt của chúng.

Một số cha mẹ thường tặng quà cho giáo viên của con mình với hy vọng rằng giáo viên sẽ chăm sóc tốt hơn cho con của họ. Trước đây, tôi rất vui khi được tặng những món quà đó. Từ khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn nhận quà tặng như thế nữa.

Trước khi Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, một nửa giáo viên ở trường mầm non của tôi đã tu luyện pháp môn này. Thời kỳ đầu đàn áp, khi cấp trên đến kiểm tra chúng tôi, hiệu trưởng trường tôi nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Công đều cải thiện về cả hai phương diện: sức khoẻ và [chất lượng] công việc.”

Tôi từng phát biểu trong một cuộc họp phụ huynh: “Chúng tôi luôn luôn dạy trẻ em làm người thành thật, thiện lương và khoan dung.” Một phụ huynh đã trả lời ngay lập tức: “Là Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi mỉm cười và gật đầu, và tất cả các bậc phụ Huynh dường như rất hài lòng.

Tôi đã viết thư và gọi điện thoại cho các nhân viên cảnh sát, những người đã bắt tôi vì đức tin của tôi. Tôi đã kể với họ về trải nghiệm cá nhân của mình. Tôi hỏi họ: “Nếu các anh có con, các anh muốn con mình có một giáo viên thế nào? Một giáo viên giống tôi trước khi tu luyện Pháp Luân Công, hay giống tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Công?”

Để giúp cho xã hội tốt hơn, chúng ta phải đề cao thiện lương và làm điều tốt. Chúng ta đang sống trong thời kỳ hỗn loạn và khó khăn, và cách tốt nhất để hiểu và làm điều tốt là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/6/7/357536.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/23/166849.html

Đăng ngày 22-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share