Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-07-2017]

Trong rất nhiều năm, chấp trước mạnh mẽ và ngoan cố vào tự ngã là một trở ngại lớn trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi. Gần đây khi xem xét diễn biến tu luyện của mình tôi đã có được những nhận thức đáng kinh ngạc nên xin được chia sẻ với các đồng tu.

Tâm tự mãn

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2013 và luôn nghĩ rằng tôi đã tu luyện tinh tấn. Ví dụ, vì tôn kính nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tôi rửa tay trước khi đọc các sách Đại Pháp, ngồi thẳng lưng ở thế song bàn, và đọc từng từ một cách cẩn thận. Tôi thường có các giấc mơ bay thẳng lên trên. Tôi có thể hoàn toàn cảm nhận được mình đang thăng tiến lên các tầng thứ cao hơn.

Mỗi sáng ngay sau khi chuông báo thức ngừng reo, tôi đều ngay lập tức dậy và luyện công. Tâm trí tôi thanh tỉnh không hề có ý nghĩ về việc nằm thêm. Khi các học viên khác nói rằng họ không thể nghe thấy chuông báo thức, tôi đã nghĩ: “Sao lại có thể như vậy được?”

Tuy nhiên, ngay sau khi có suy nghĩ đó tôi cũng không nghe thấy chuông báo thức, ngay cả khi tôi đã đặt âm lượng ở mức cao nhất. Chồng tôi đã phải tắt chuông đi và sau đó anh mới nói với tôi.

Điều này thi thoảng lại xảy ra trong vòng ba năm. Khi hướng nội, tôi nhận thấy tâm an dật, nhưng tôi không thể thay đổi. Khi tôi có quyết tâm mạnh mẽ tôi có thể làm được tốt hơn một chút, nhưng ngay khi tôi buông lơi tôi lại không thể dậy sớm được nữa. Tôi biết rằng mình sẽ không thể vượt qua được khảo nghiệm này nếu như không giải quyết tận gốc vấn đề.

Điều gì đã gây ra vấn đề của tôi? Vì tâm an dật của tôi? Vì lười nhác? Hay vì quan niệm con người của tôi về việc cần ngủ một lượng thời gian nhất định mỗi ngày. Tất cả những điều kể trên đều góp phần nhưng không có nguyên do nào là gốc rễ vấn đề của tôi.

Tôi phản ứng một cách bất thường trước câu chuyện của các học viên khác về những bài học mà họ lĩnh hội được. Thay vì có được động lực từ sự tu luyện tinh tấn của họ, tôi lại buông lơi. Ví dụ, tôi chưa từng chấp trước vào điện thoại di động hay mạng Internet. Vậy mà tôi trở nên bị hút vào chiếc điện thoại di động của mình và vào mạng Internet sau khi tôi đọc một bài chia sẻ về việc một số học viên đã bị trượt ngã bởi vấn đề này như thế nào. Tôi đã lãng phí nhiều ngày vào việc truy cập mạng Internet.

Một ví dụ khác là mua sắm trực tuyến. Sau khi một số học viên chia sẻ họ đã lãng phí thời gian vào mua sắm trực tuyến như thế nào, mặc dù tôi không có vấn đề này, nhưng tôi cũng bắt đầu lướt web và mất rất nhiều thời gian vào việc đó. Tôi luôn dung nạp nhưng thói quen xấu từ các học viên khác.

Lúc đầu, tôi đã cười nhạo bản thân mình vì đã bắt chước mọi người. Nhưng tại sao tôi lại cứ làm như thế?

Có rất nhiều học viên gặp phải những vấn đề trên là những học viên lâu năm. Những vấn đề này là những vấn đề mà tôi nghĩ rằng thậm chí một học viên mới như tôi cũng có thể dễ dàng vượt qua. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi thường coi thường những học viên khác. Tôi đã có tâm tự mãn và tin tưởng rằng mình tu luyện tốt hơn những học viên lâu năm đó.

Sau khi nhận ra vấn đề của bản thân, tôi nhận ra sự hời hợt trong tu luyện của mình là gì. Tôi nghĩ rằng tôi tu luyện tương đối tốt, nhưng tôi không hề chạm đến những quan niệm mà tôi đã có về “tự ngã”.

Nhìn lại tôi nhận thấy tôi luôn luôn nghĩ rằng tôi tốt hơn người khác và đã tuân theo một tiêu chuẩn đạo đức cao hơn, thậm chí ngay cả trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi luôn sẵn sàng hướng nội và có thể loại trừ một số chấp trước sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tâm tự mãn đã khiến tôi không thể nhìn thấy rất nhiều chấp trước khác của mình.

Các quan niệm sai

Tôi vô cùng tôn kính Sư phụ và Đại Pháp ngay từ đầu khi tôi bắt đầu tu luyện. Tuy nhiên gần đây tôi có những suy nghĩ vô cùng bất hảo và bất kính. Tôi biết đó không phải là chân ngã của mình, nhưng trong nhiều ngày tôi hoàn toàn không thể loại bỏ được những tư tưởng này. Những suy nghĩ đó có giảm đi một chút sau khi tôi phát chính niệm thanh trừ những vật chất bất hảo mà những tư tưởng đó phát xuất ra, nhưng rồi chúng lại nhanh chóng trở lại. Tôi đã bị can nhiễu rất nặng.

Khi những tư tưởng xấu xuất hiện trong tâm trí, tôi nghĩ: “Ồ không. Sao mình có thể có những suy nghĩ dơ bẩn đó chứ?”. Tôi phủ nhận đó không phải là tôi. Khi tôi học “Chủ ý thức phải mạnh” trong Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm, tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã cố gắng bức hại tôi. Tôi tự vấn bản thân: “Mình thực sự có những tư tưởng bất kính đối với Sư phụ vậy không?”. Câu trả lời là “không”. “Những suy nghĩ dơ bẩn đó có phải của mình không?”. Câu trả lời cũng là “không”.

Những quan niệm này đã đeo bám chúng ta hết đời này qua đời khác, và chúng ta nghĩ rằng đó là của chúng ta, nhưng không phải vậy. Một sinh mệnh thực sự thuần tịnh không có những tư tưởng đó.

Điều đó cũng hé mở lí do tại sao tôi không thể tập trung trong khi đả tọa hay học Pháp, hay tại sao tôi cảm thấy buồn ngủ trong khi phát chính niệm. Tôi đã bị dính mắc vào một “cái tôi” giả trông giống như tôi, và cảm thấy tốt về tôi.

Chấp trước của tôi vào cái giả ngã này đã ngăn cản tôi tu luyện một cách vững chắc. Tôi đã từng coi tu luyện là một phần trong cuộc sống của tôi, nhưng đã không thể coi cuộc đời tôi như một phần của tu luyện.

Tình cảm, vị tư và tật đố

Mẹ tôi là một học viên Đại Pháp, nhưng bà đã qua đời vì bị bức hại. Cái chết của bà là một tai họa lớn đối với tôi, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc rời khỏi thế gian này. Tôi biết rằng tự tử là sai, nhưng cảm xúc không thể vượt qua khiến tôi muốn từ bỏ mọi thứ.

Tôi đã cố gắng từ bỏ một số chấp trước về tình với mẹ tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện tôi đã có một giấc mơ về bà. Bà thăng lên một cách chậm rãi, còn tôi thì đã bay lên cao hơn bà và bỏ lại bà càng ngày càng xa phía sau. Tôi nhận ra rằng chấp trước vào tình cảm đối với mẹ là một trở ngại lớn trong tu luyện của tôi, và tôi quyết định buông bỏ chấp trước này.

Sư phụ giảng:

“Tự tâm sinh ma còn có tình huống khác: can nhiễu gặp thân nhân đã qua đời; khóc lóc nỉ non, bảo chư vị làm điều này, điều khác; chuyện gì cũng xuất hiện. Chư vị có thể không động tâm? Chư vị yêu dấu đứa con này lắm, chư vị yêu thương cha mẹ chư vị. Cha mẹ chư vị đã qua đời, họ bảo chư vị làm điều gì đó … đều là những việc không thể làm; nếu chư vị làm thì hỏng rồi; người luyện công khó như thế đó.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Chấp trước vào mẹ tôi, vốn đã đeo bám tôi trong nhiều năm, đột nhiên biến mất. Tôi trở nên minh bạch về mối duyên tiền định của chúng tôi và cuối cùng là thoát khỏi cảm xúc con người liên quan đến người mẹ của mình.

Tôi cũng suy nghĩ về mối quan hệ tiền duyên với chồng tôi. Chúng tôi từng là bạn bè trong nhiều năm trước khi kết hôn, và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay sau khi chúng tôi lấy nhau.

Chồng tôi và tôi thực sự đã kết duyên cùng nhau trong nhiều kiếp. Chúng tôi từng là vợ chồng, người yêu của nhau, bạn cùng lớp, hoặc bạn bè trong những giai đoạn thời gian khác nhau. Chúng tôi có nhiều mối quan hệ ý nghĩa trong suốt quá trình lịch sử. Ngay khi chúng tôi gặp nhau tại kiếp này, chúng tôi đã gắn kết với nhau như thể chúng tôi chưa bao giờ tách rời. Không có gì đáng ngạc nhiên khi trong lần đầu gặp gỡ ở kiếp này, cả hai chúng tôi đều cảm thấy chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu.

Khi tôi có thể ngộ sâu hơn về tình cảm của tôi đối với chồng, tôi cũng đã hiểu được chấp trước vào tình cảm của tôi đối với mẹ tôi. Cảm xúc là thứ nội trong Tam giới. Tôi sẽ không thể thoát khỏi Tam giới nếu như tôi chấp trước vào cảm xúc. Con người sống trong huyễn tượng, bị trói buộc bởi cảm xúc. Tuy nhiên, các học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể từ bỏ những chấp trước này miễn là họ quyết tâm tu luyện.

Trong khi tôi phát chính niệm bài trừ can nhiễu của cựu thế lực, tôi nhìn thấy một số cảnh tượng trong không gian khác. Có một dãy núi với những ngọn núi cao cùng các vách núi dựng đứng. Những đám mây che phủ đỉnh núi, và một đồng bằng rộng lớn mênh mông trải dài khắp thung lũng. Tôi nhìn thấy khung cảnh bình yên này bắt đầu co lại và được thay thế bởi những cảnh tượng mới. Thân thể tôi dần trở nên to lớn hơn và to lớn hơn nữa, còn những ngọn núi thì nhỏ dần và nhỏ dần đi. Toàn thân tôi bừng sáng bởi một thứ ánh sáng vàng rực rỡ. Một đóa sen bằng vàng xuất hiện trên bầu trời, phát ra những ánh hào quang chói lọi. Hết thảy mọi thứ đều tỏa ra ánh sáng vàng kim. Trông thật tươi sáng và bình yên.

Khi tôi nhìn ngắm cảnh tượng đó, tôi nhận ra rằng tôi và chồng tôi đã được an bài đến thế giới này là vì Pháp sau khi chuyển sinh cùng nhau trong nhiều kiếp. Những vai mà chúng tôi từng diễn cũng như sự gắn bó của chúng tôi không bao giờ thay đổi.

Tôi kết luận rằng chúng ta không thể đạt đến viên mãn nếu chúng ta không tống khứ được tình, bởi nó bắt nguồn từ tâm vị tư. Tình cảm và vị tư tương phụ tương thành cho nhau. Hai thứ ấy, chúng có thể tạo ra hết thảy quan niệm con người, bao gồm cả tâm tật đố.

Sư phụ giảng:

“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Tật đố bao gồm cả cảm xúc và vị tư. Con người bị chôn vùi trong cảm xúc bởi vì họ luôn nghĩ đến lợi ích bản thân.

Để buông bỏ những chấp trước này quả là một thử thách to lớn. Tôi hẳn đã có thể tránh được rất nhiều những đường vòng trong tu luyện nếu như tôi nhận ra điều này từ lâu về trước.

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/5/350584.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/3/164896.html

Đăng ngày: 27-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share