Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-1-2017] Có lần tôi nhận được thông tin về việc một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang được điều trị tại bệnh viện. Bác sỹ đã nói với gia đình ông rằng ông ấy không có cảm giác ở nửa người bên phải và do đó ông không thể nuốt nước bọt. Bác sỹ cũng nói việc điều trị sau này cũng không thể giúp gì cho ông ấy.

Chính vì thế nên gia đình học viên này đã quyết định đưa ông tới một nhà điều dưỡng.

Chúng tôi lo lắng rằng môi trường ở nhà điều dưỡng có thể không tốt cho một học viên Đại Pháp, chính vì thế nên cả hai chúng tôi đã đến bệnh viện và nói chuyện với anh trai của học viên này.

Ông ấy nói rằng em trai ông sẽ xuất viện vào ngày thứ Hai tuần tới, và ngay sau đó sẽ được chuyển đến nhà điều dưỡng vì nơi ở của ông không đảm bảo điều kiện vệ sinh sạch sẽ để sinh sống.

Tôi đã nói với ông rằng chúng tôi sẽ giúp lau dọn nhà cửa. Cuối cùng, ông đã rất vui vẻ và quyết định không đưa em trai tới nhà điều dưỡng.

Trên đường về nhà, chúng tôi đã thảo luận việc kêu gọi các học viên khác cùng tham gia lau dọn lại nhà của ông ấy. Chúng tôi đã nói chuyện nhờ một vài đồng tu giúp đỡ, nhưng tất cả họ đều từ chối. Chính vì thế, chúng tôi quyết định tự dọn dẹp một mình.

Tôi đã hướng nội và nhận ra tôi có tâm ỷ lại vào người khác.

Khi chúng tôi đến nhà học viên này, chúng tôi cảm thấy kinh hãi khi tận mắt chứng kiến. Chỗ nào cũng hỗn độn và bẩn thỉu. Thậm chí đồ ăn còn bị bỏ lại ở bồn rửa bát.

Chúng tôi đã nỗ lực lau dọn và khi anh trai của người học viên này tới, ông đã thốt lên: “Ồ! Nơi này thật sạch sẽ, đúng là một ngôi nhà thực sự!”

Bạn đồng tu được xuất viện vào ngày hôm sau và trở về nhà.

Phụ đạo viên ở địa phương đã yêu cầu các học viên ở điểm học Pháp ở gần đó đến nhà đồng tu này, để họ có thể thay phiên nhau học Pháp với ông ấy.

Khi tôi chia sẻ ý định này với nhóm học Pháp của tôi, chỉ có một vài học viên đồng ý tới. Tuy nhiên, những người này chỉ đến một hoặc hai lần, sau đó họ đưa ra nhiều lý do để không quay lại nữa.

Một người đã nói rằng đồng tu này đã tự chiêu mời kiếp nạn khi làm những việc mà học viên không nên làm.

Một đồng tu khác thì tự hỏi tại sao những người khác cũng chịu quan nghiệp bệnh tương tự lại không được quan tâm chăm sóc tận tình như đồng tu này.

Tôi bắt đầu cũng có những suy nghĩ tương tự như vậy. Tuy nhiên, tôi đã bình tâm lại và nghĩ: “Ngay cả khi đồng tu này có thiếu sót, thì ông ấy vẫn có cơ hội đề cao thông qua việc tinh tấn tu luyện. Chúng ta không thể để cựu thế lực bức hại đồng tu, và mình phải làm những việc mình có thể để giúp ông ấy.”

Sau lần học Pháp đầu tiên tại nhà đồng tu, chúng tôi đã cho ông ấy ăn và giúp ông học cách đi lại.

Khi chúng tôi bón thức ăn cho ông ấy, cả đồ ăn và nước dãi đều liên tục chảy ra từ khoé miệng của ông. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu đến mức có lần bị nôn mửa.

Sau đó tôi nhận ra và loại bỏ tâm không thích những điều này của tôi. Lần tới khi tôi nhìn thấy ông ấy, tôi đã lau nước dãi chảy từ miệng ông ấy. Dần dần tôi cũng không thấy buồn nôn nữa.

Chúng tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của mình để khuyến khích bạn đồng tu đề cao. Tôi nói: “Trước đây ông thích xem TV và đã làm một số điều không tốt. Ông phải nhớ rằng đó không phải bản thân ông thực sự muốn làm. Đó là những nhân tố của cựu thế lực tại không gian khác đang bức hại ông. Ông phải nhận ra và phủ nhận an bài của chúng.” Ông ấy đã chấn động khi nghe được điều này và ông ấy đã khóc.

Một ngày kia, tôi đến nhà ông ấy để học Pháp, tôi trông thấy ông ấy trở nên giận dữ và đánh một đồng tu khác.

Tôi đã nói chuyện với ông sau khi học Pháp: “Tôi đã thấy những gì ông làm hôm nay. Tôi biết đôi khi chúng ta giận dữ với những người khác. Tôi nghĩ rằng người học viên này đã làm tốt khi khoan dung với ông, nhưng ông lại không khoan dung được với ông ấy. Tôi hy vọng lần tới ông sẽ làm điều đó tốt hơn.”

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài Giảng Thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó hai học viên này đã nói chuyện với nhau và kể từ đó, tâm tính của các học viên tại nhóm học Pháp đều được đề cao.

Đồng thời sức khoẻ của đồng tu này cũng chuyển biến đáng kể. Hiện ông ấy có thể tự ăn uống và đi lại được.

Thông qua trải nghiệm này, tôi đã buông bỏ được tâm phàn nàn, tâm phụ thuộc vào người khác, tâm thiếu kiên nhẫn và nóng tính. Giúp đỡ đồng tu này vượt qua khổ nạn thực chất chính là đang giúp đỡ bản thân mình.

Nếu chúng tôi không hướng nội trong quá trình đó, tôi chắc rằng tình trạng của vị đồng tu sẽ bị tụt dốc nghiêm trọng, thay vì chuyển biến tốt hơn lên!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/7/340538.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/30/161962.html
Đăng ngày 28-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share