Bài viết của Thuần Thiện, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-12-2016] Tôi đã kết hôn với chồng tôi mặc dù anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Tôi nghĩ rằng “Chỉ cần chúng tôi yêu thương nhau và có công việc ổn định, cuộc sống của chúng tôi sẽ tốt đẹp hơn.”

Nhưng tôi đã không nhận ra rằng chúng tôi có thể phải đối mặt với những gánh nặng tài chính. Bên cạnh việc chăm lo cho gia đình, chúng tôi còn phải chăm sóc cho bố mẹ cả hai bên. Mọi người cũng muốn tôi gửi tiền cho mẹ chồng đang sống ở vùng nông thôn. Tôi thường cảm thấy rằng những mong muốn đó là không công bằng.

Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những nguyên lý thâm sâu đã làm tôi cảm động và tôi nhận ra rằng mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân. Tôi nghĩ: “Tôi phải nghiêm khắc với bản thân và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ đã giảng. Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải làm một người tốt và vị tha.”

Không lâu sau, tôi không còn phàn nàn nữa. Tôi giúp đỡ gia đình và gửi tiền lương của tôi về cho mẹ chồng. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn giữ lại thu nhập của anh. Mỗi dịp lễ tết đến, tôi gửi quà và tiền biếu mẹ chồng. Bà còn có một vài con trai và con gái, chồng tôi là con út. Trong hơn 10 năm qua, chỉ có hai vợ chồng tôi chi trả chi phí thuốc men cho bà.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại, tôi bị mất việc. Mặc dù số tiền kiềm được rất ít ỏi, tôi vẫn cố gắng gửi tiền biếu mẹ chồng của tôi. Trong suốt thời gian đó, chồng tôi rất ít khi đưa tiền cho tôi.

Sau đó, vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp mà tôi bị giam giữ, rồi được thả, chồng tôi thường xuyên về nhà muộn vào buổi tối và thỉnh thoảng anh không về nhà. Anh không bao giờ chăm lo cho gia đình. Tôi phải giải quyết tất cả mọi việc!

Thời điểm đó, tôi chỉ vừa mới được thả khỏi trại cưỡng bức lao động và không có việc làm. Hàng ngày, tôi cũng bị người từ sở cảnh sát, khu dân cư và nơi tôi làm việc theo dõi. Tôi phải chịu đựng rất nhiều áp lực.

Vì tôi bị bắt giữ và xa nhà hơn 10 lần, chồng tôi bắt đầu tiêu tốn thời gian vào những ham muốn của bản thân và không chăm sóc con hay dành thời gian cho con. Con trai chúng tôi không chú tâm tới việc học của mình vì cháu quá đam mê chơi các trò chơi điện tử. Bất cứ khi nào có cuộc họp phụ huynh ở trường, các thầy cô giáo lại yêu cầu tôi nói chuyện riêng với họ.

Một lần, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người đàn ông nói rằng vợ cũ của anh ta và chồng tôi đang sống cùng với nhau. Tôi không thể tin vào tai mình! Tôi nghĩ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, mình sẽ không nổi giận và sẽ tha thứ cho người khác. Mình sẽ nói chuyện với chồng mình về chuyện này khi anh về nhà. Mình sẽ bỏ qua mọi chuyện nếu anh ấy hứa sẽ không lặp lại sai lầm đó.”

Tối hôm đó, tôi đã nói chuyện với chồng mình. Ngay sau khi nghe được điều này, anh bắt đầu ném mọi thứ ở xung quanh giống như anh đang phát điên vậy. Anh kiên quyết không thừa nhận đã ngoại tình. Sau đó, anh nói sẽ không sống cùng người phụ nữ kia nữa nhưng không thể bỏ chơi mạt chược được.

Tôi vô cùng đau đớn, nỗi đau, sự bất bình và oán hận của tôi, tất cả đều nổi lên. Khi nghĩ đến tất cả những hy sinh của tôi dành cho gia đình suốt những năm qua, tôi bật khóc: “Tại sao anh ấy lại vô ơn như vậy!”

Khi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân lên, tôi chợt nhớ ra mình là một học viên. Tôi biết rằng tâm chấp trước vào tình của tôi rất mạnh mẽ và tôi đang mong cầu một cuộc sống thoải mái. Tôi quyết định: “Mình phải tu luyện bản thân thật tốt và cố gắng hết sức để chăm sóc con trai để chồng mình không phải lo lắng nhiều về những việc trong gia đình.”

Nhưng chồng tôi vẫn chơi mạt chược và về nhà muộn. 10 năm sau, khi đọc được tin nhắn chồng tôi đã gửi cho người tình của anh vào Ngày lễ tình nhân, tôi đã sốc: Chồng tôi đã không giữ lời hứa và vẫn giữ mối quan hệ tình cảm với người phụ nữ này hơn 10 năm qua. Anh không hề thay đổi một chút nào và đã lừa dối tôi trong một thời gian dài như vậy!

Ở Trung Quốc đại lục, nếu một người đàn ông có chuyện ngoại tình thì anh ta thường được ngưỡng mộ. Tôi không thể quản được anh, nhưng tôi luôn chăm sóc cho con trai và mẹ chồng mỗi ngày. Anh không nên lừa dối tôi trong ngần ấy năm! Tất cả sự oán giận căm ghét trong tôi trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ, tôi cũng căm thù ĐCSTQ tà ác đã phá hoại gia đình hạnh phúc của tôi. Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con xin Ngài hãy giúp con. Con không thể chịu đựng thêm được nữa. Con thực sự muốn ly hôn để có thể giải thoát bản thân khỏi nỗi khổ này.”

Khi nhìn ảnh của Sư phụ, tôi đột nhiên nhận ra rằng mặc dù đã tu luyện trong nhiều năm, nhưng tại sao tôi vẫn còn tâm oán hận và tật đố mạnh mẽ đến vậy? Tôi nghĩ: “Mình đã quá hẹp hòi. Mỗi ngày trôi qua, Sư phụ đang phải hy sinh rất nhiều cho các đệ tử của Ngài và chúng sinh. Các đồng tu của mình ai cũng bận rộn việc cứu người, nhưng mình lại không thể tự thoát khỏi những mâu thuẫn cá nhân của mình. Mình vô cùng hối hận vì cách quá xa những yêu cầu của một đệ tử Đại Pháp!

Trong rất nhiều năm, mình vẫn oán hận chồng vì anh đã ngoại tình. Mình không tin tưởng anh và luôn có tâm nghi ngờ. Tình trạng này tồn tại là vì tâm chấp trước của mình!”

Tôi đến gần chồng và nói: “Nếu anh thực sự yêu người phụ nữ này, anh có thể kết hôn với cô ấy. Nếu anh đến với cô ấy chỉ để vui vẻ hoặc thỏa mãn dục vọng, thì anh nên chấm dứt mối quan hệ này; nếu không, anh chỉ đang gây tổn thương cho cô ấy và chính bản thân mình.”

Chồng tôi đáp: “Ở đâu anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn một học viên Đại Pháp? Em không bận tâm việc anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó, em luôn chăm sóc cho mẹ anh và con trai chúng ta. Hơn nữa, em còn đang bị bức hại. Cuộc sống đối với em thật không dễ dàng chút nào. Rất nhiều năm qua, anh không hề quan tâm tới em nhưng em vẫn đối với anh rất tử tế. Em là một người chính trực và tốt bụng. Anh đã cư xử với em không đúng. Chính những dục vọng đã khiến anh hành động như vậy. Anh rất sợ hãi vì em thường bị cảnh sát bắt giữ và giam cầm. Anh đã không thể vượt qua những cám dỗ và sự cô đơn. Được rồi, anh sẽ chia tay với người phụ nữ ấy để chúng ta có thể hàn gắn cuộc hôn nhân.”

Đột nhiên trong tâm tôi không còn oán hận chồng chút nào nữa; thay vào đó tôi cảm nhận được sự từ bi vì anh cũng là người phải chịu khổ. Dưới chế độ cộng sản, đạo đức ở xã hội Trung Quốc bị đảo lộn và nhiều người tốt giờ đây lại hành xử một cách sai trái – nhiều gia đình bị hủy hoại.

Nhiều năm trôi qua và chúng tôi đã không ly hôn. Tôi vô cùng bình an. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể giải quyết được tình huống này. Tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt ba việc và trân quý những cơ hội mà chúng ta có để cứu người.

Thông qua tu luyện, sức khỏe của tôi luôn tốt. Hơn 20 năm qua, tôi đã không dùng một viên thuốc nào. Tôi trông trẻ hơn tuổi và làn da hồng hào. Mọi người đều nhận xét rằng tôi trông rất trẻ!

Cách hành xử của chồng tôi đã hoàn toàn thay đổi, trở nên tốt hơn. Anh cũng đọc nhiều sách Đại Pháp và nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại. Khi tôi khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi không chỉ khích lệ tôi mà anh còn sử dụng tên thật của mình để gửi đơn kiện Giang Trạch Dân.

Chúng con vô cùng cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp đã giúp gia đình chúng con được hòa thuận.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/5/335921.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/8/162110.html
Đăng ngày 8-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share