Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-1-2017]

Sau đây tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm tu luyện của tôi với các đồng tu.

Mùa hè năm ngoái, tôi phối hợp với một đồng tu khác cùng nhau giảng chân tướng.

Buổi sáng, Mai và tôi phân phát gần hết số tài liệu cho các gia đình, hoặc bỏ chúng vào xe ô tô hay xe đạp, và sử dụng thời gian còn lại để giảng chân tướng trực diện cho mọi người.

Trên đường trở về, chúng tôi thường chia sẻ thể ngộ về các Pháp lý và tìm chấp ở trước bản thân.

Chúng tôi phối hợp rất ăn ý với nhau. Mỗi khi có bất đồng, chúng tôi cùng nhau xem xét ý kiến của ai phù hợp với Pháp hơn, hiệu quả hơn và an toàn hơn.

Giúp mọi người thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp qua ứng xử của chúng tôi

Khi nhìn thấy xe đạp của một phụ nữ trung niên bị tuột xích, chúng tôi đã tiến lại giúp đỡ bà và nói với bà về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Bà đã cảm động trước lòng tốt của chúng tôi và rất biết ơn Đại Pháp.

Mặc dù ướt đẫm mồ hôi, chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Sư phụ giảng:

“Khổ khó ấy là một phần tu luyện của chư vị, chư vị cần nghĩ biện pháp tìm tới người mà chư vị cần cứu. Đó đều là điều mà đệ tử Đại Pháp nên cần làm.”(Giảng Pháp vào ngày kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Thường xuyên hướng nội

Đôi lúc tôi cảm thấy khó chịu khi Mai hơi chậm chạp trong việc dán áp phích. Ngay khi tôi cảm thấy như vậy, tôi hướng nội và thấy quan niệm con người: “Tôi làm tốt việc đó hơn. Chị thật vụng về!” Tôi thanh lý những suy nghĩ đó một cách nhanh chóng. Tôi biết rằng trong mắt Sư phụ, chỉ có tâm cứu độ chúng sinh thuần tịnh của cô ấy.

Chúng tôi trải qua một số can nhiễu tại địa phương vào khoảng dịp 20 tháng 7 năm ngoái. Do có tâm sợ hãi và lo lắng, chúng tôi gặp vài tình huống ngàn cân treo sợi tóc vào vài lần chúng tôi ra ngoài phát tài liệu.

Sau khi chia sẻ, chúng tôi có được thể ngộ rằng chúng tôi ở đây để thực hiện điều chân chính nhất, và không ai xứng đáng can nhiễu đến chúng tôi.

Chúng tôi hướng nội và nhận ra những chấp trước của mình. Mai nhận thấy cô ấy có tâm an dật, vì cô ấy cảm thấy không thể chịu được hơi nóng. Tôi cũng nhận ra cái tình của con người trong mình. Đêm trước đó, khi tôi nhìn thấy chồng tôi đang chơi điện thoại trong khi đang xem Ti vi một mình, tôi cảm thấy thương cảm và đi tới ngồi cùng anh. Ngày hôm sau trong khi phát tài liệu giảng chân tướng, ai đó đã đuổi theo tôi.

Thông qua chia sẻ, chúng tôi đều cảm thấy rằng cần phải giảng chân tướng trực diện nhiều hơn, đặc biết là sau khi có người nói với chúng tôi: “Tôi thường nhận được các tài liệu thế này ở cửa, nhưng tôi không thực sự biết chúng nói về điều gì.” Từ đó chúng tôi dành nhiều thời gian hơn trò chuyện với mọi người. Mai làm rất tốt. Cô ấy thường chủ động bắt chuyện với mọi người và hiệu quả rất tốt.

Một ngày, tôi đột nhiên nhận ra chúng tôi ra ngoài để cứu tất cả những người chúng tôi nói chuyện, và mọi việc mà chúng tôi làm là hiện thân của thiện lương.

Tận dụng mọi cơ hội để cứu người

Vào giữa tháng 8 năm ngoái, tôi và chồng tham dự tiệc kỷ niệm 25 năm với các bạn cùng lớp và các thầy giáo ở trường đại học cũ. Bữa tiệc được tổ chức ở ngoại ô. Tôi thu xếp để chồng tôi lái xe, như vậy tôi có thể mang theo một số tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD. Tuy nhiên, ngay trước khi chúng tôi đi, chồng tôi, một người thường thích giao du, đột nhiên nói rằng anh không muốn đi. Nhận thấy đó là can nhiễu, tôi bắt đầu phát chính niệm. Một lúc sau, anh ấy thay đổi suy nghĩ và quyết định đi.

Tôi tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với mọi người trong bữa tiệc. Tôi đưa cho họ đĩa DVD và các huy hiệu Pháp luân. Tôi đã nói chuyện được với hơn 20 người, và hầu hết số đó thoái Đảng và các tổ chức liên đới. Tôi rất cảm tạ Sư phụ đã ban cho tôi sự dũng cảm và trí huệ.

Tôi cũng thường tận dụng tốt mọi cơ hội để cứu người khi tôi tham dự các sự kiện với chồng mình. Khi không thể giảng chân tướng một cách thấu đáo, tôi sử dụng các dịp đó thể cho mọi người thấy vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp thông qua cách ứng xử của mình, và nói với họ về niềm tin của tôi, để họ nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Tôi thường đặt việc cứu người lên ưu tiên hàng đầu.

Tôi trải qua can nhiễu hết lần này đến lần khác. Ví dụ, thi thoảng khi tôi định ra ngoài để giảng chân tướng, một vài thành viên trong gia đình bắt đầu soi mói khiến tôi xao lãng. Tôi biết đó là tà ác ở không gian khác đang cố gắng can nhiễu tới những gì tôi đang làm bằng cách sử dụng chấp trước của tôi vào tình thân quyến. Vào những lần như vậy, tôi giữ thái độ điềm tĩnh và không bao giờ tranh luận với họ, bởi vì tôi biết trong tâm mình rằng tôi có mục tiêu cao cả để hướng tới – cứu thêm được nhiều người. Với suy nghĩ đó trong tâm, mọi điều đều trở nên không đáng kể.

Hướng nội trong khi giúp đỡ các đồng tu

Thời gian gần đây, một đồng tu sống gần nhà tôi trải qua quan nghiệp bệnh nghiêm trọng. Khi tôi biết sự việc này, tôi tới nhà cô vào các buổi tối để học Pháp và phát chính niệm cùng cô.

Một lần trong khi phát chính niệm, tôi có một suy nghĩ: Không một ai có thể bức hại đệ tử Đại Pháp này. Rồi tôi nhìn thấy một hình ảnh trong tâm trí mình. Một phía là một phần thân thể vĩ đại của Sư phụ, và ở một góc nhỏ khác chính là đồng tu đó. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi.

Chúng tôi thường phát chính niệm trước khi học Pháp. Khi thực hiện, tôi nhận ra rằng về bề mặt, tôi ở đó để giúp đỡ đồng tu, trong khi thực tế cũng là một cơ hội cho tôi đề cao bản thân và trở nên vị tha hơn.

Thời gian đó thời tiết rất nóng bức. Vào buổi sáng tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, sau đó tôi tham gia học Pháp nhóm vào buổi chiều. Buổi tối, tôi đến nhà đồng tu để học thêm Pháp và phát chính niệm.

Cô ấy không thích sử dụng quạt điện mà cô có, do vậy thường không bật quạt. Trời nóng đến mức tôi đẫm mồ hôi, nhưng tôi không để nó ảnh hưởng đến mình. Một lát sau, hơi nóng không còn làm tôi khó chịu, và tâm an dật của tôi được cũng giảm đi.

Một thời gian sau, khi chồng và con tôi đang trong kỳ nghỉ, tôi tới nhà cô ít hơn. Khi nhìn vào trong, tôi thấy chấp trước vào tình thân quyến của tôi lại khởi tác dụng trở lại. Tôi thấy lo lắng rằng gia đình tôi có thể sẽ không vui nếu tôi thường xuyên ra ngoài vào buổi tối.

Một tối khi tôi không đi tới nhà đồng tu, tôi ở nhà và học kinh văn của Sư phụ, tôi cảm thấy rất hữu ích.

Vào tối hôm sau, tôi lại muốn ở nhà. Trong lúc phát chính niệm vào 6 giờ chiều, tôi nhận ra rằng mình đã thật ích kỷ khi cố gắng học được nhiều kinh văn hơn khi ở nhà, mà không nhận ra rằng tới nhà đồng tu cũng là đồng hóa với Pháp và buông bỏ tính ích kỷ bằng cách giúp đỡ đồng tu. Tôi đi tới nhà đồng tu ngay sau khi xong bữa tối.

Cảnh sát địa phương đã sách nhiễu đồng tu đó hai lần vào dịp 20 tháng 7. Tôi vẫn tới học Pháp cùng cô. Tôi có thể cảm nhận được Sư phụ đang gia trì cho tôi khi tôi nhìn nhận mọi sự việc bằng chính niệm.

Tôi nhận thấy rằng quá trình giúp đỡ các đồng tu cũng là cơ hội tốt cho tu luyện của chúng ta.

Buông bỏ các chấp trước con người để phơi bày cuộc bức hại

Hơn mười năm qua, để tránh bị bắt giam, tôi đã nhảy ra từ một tòa nhà và bị tổn thương đốt sống lưng. Rồi sau đó lưng tôi trở nên biến dạng và tôi thường bị đau lưng. Các đồng tu nói rằng tôi nên thuật lại những gì đã diễn ra, nhưng có vô số các nguyên nhân khiến tôi không thể. Thứ nhất, tôi vẫn còn tâm sợ hãi. Tôi lo bị “mất mặt” và e ngại rằng người nghe có thể sẽ cười vào cái lưng biến dạng của tôi. Tôi cũng hy vọng rằng lưng tôi trở về trạng thái bình thường và trông tôi sẽ ổn hơn.

Tôi bắt đầu buông bỏ các chấp trước này, nhưng thật khó để buông bỏ tâm sợ hãi, khi mà ký ức về việc các nhà chức trách cố gắng bắt giữ tôi thường xuyên nổi lên.

Tôi tăng cường học Pháp và phát chính niệm, và dần dần tôi hiểu ra rằng phơi bày tà ác chính là giải thể chúng, nhờ vậy các sinh mệnh sẽ không bị bức hại. Việc đó hỗ trợ cho việc cứu người và cũng giúp cảnh sát thoát khỏi khống chế của chúng. Đó chính là phủ nhận các an bài của cựu thế lực.

Với thể ngộ này, tôi viết một bản báo cáo về cuộc bức hại mà tôi đã phải chịu đựng và gửi tới trang Minh Huệ.

Tôi nhớ đến điều Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ rất nhiều thứ xấu trong các không gian khác, đặc biệt là tâm sợ hãi. Lưng tôi bớt đau đi rất nhiều.

Trân quý thời gian và học Pháp nhiều hơn

Tôi rất bận với công việc văn phòng, do vậy tôi trân quý từng phút tôi có và cố gắng dành nhiều thời gian hơn để học Pháp. Tôi dậy sớm vào buổi sáng và luyện các bài công pháp trước khi phát chính niệm lúc 6 giờ. Sau đó tôi chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, rửa dọn, và sẵn sàng cho công việc. Tôi phát chính niệm một lần nữa vào lúc 7 giờ sáng trước khi đi làm. Tôi thường mua đồ ăn sẵn đơn giản cho bữa trưa, nhờ đó tôi có thể phát chính niệm vào buổi chiều.

Tôi gọi điện cho chồng hàng ngày để biết khi nào anh về nhà dùng bữa tối, theo đó tôi có thể lên kế hoạch tương ứng để có thời gian học Pháp.

Tôi đã từ chối bất kỳ công việc gia sư nào vào buổi tối để đảm bảo thời gian học Pháp.

Trong kỳ nghỉ ở trường, tôi tham gia nhiều nhóm học Pháp tập thể và thấy rằng bản thân đề cao nhanh chóng nhờ vào việc học Pháp tập trung và chú tâm làm tốt ba việc.

Mọi việc xảy ra xung quanh là để chúng ta tu luyện

Trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi cùng con trai tới nhà của đồng tu khác để học Pháp vào các buổi chiều. Bà là một học viên lâu năm mà tôi tin tưởng nhất trong địa phương nơi tôi sống.

Bà có kế hoạch đi về vùng nông thôn để chiếu phim cho họ. Gia đình bà có hai máy chiếu, một cho bà sử dụng và chiếc con lại cho chồng hoặc con trai bà dùng.

Tôi muốn con trai mình tham gia để con tôi có thể học kỹ năng thực hành. Bà đồng ý.

Nhưng mỗi khi tôi hỏi bà khi nào mọi người đi chiếu các đoạn phim, bà nói con trai bà không muốn đi hay chồng bà không muốn để con trai họ đi vì đó là công việc tương đối vất vả. Tôi thấy có gì đó hơi lạ thường.

Tôi bắt đầu hướng nội khi tôi về đến nhà và nhận ra rằng con trai tôi có thể là gánh nặng cho họ, bởi vì con tôi không có chút kinh nghiệm gì về chiếu phim. Tôi đã lo lắng quá nhiều về việc học kỹ năng của con mình, trong mắt tôi, cháu thật vụng về, không biết làm bất cứ thứ gì, và tôi lo lắng cho tương lai của con trai mình.

Rồi tôi nhớ tới lời của Sư phụ:

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được,” (Chuyển Pháp Luân)

“Phải chăng muốn chi phối vận mệnh của người khác; mỗi người đều có vận mệnh của mình chứ!” (Chuyển Pháp Luân)

“Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì.” (Chuyển Pháp Luân)

Qua học Pháp, tôi dần dần buông bỏ chấp trước liên quan tới con trai tôi.

Tuy nhiên, tôi lại gia tăng chấp trước vào những loại tình khác và bắt đầu oán trách vị đồng tu đó trong tim, nghĩ rằng bà đã đùa giỡn tôi, mặc dù tôi không thể hiện gì ngoài bề mặt.

Tôi nhận ra mình phải hướng nội, và chúng ta không nên có bất kỳ một giãn cách nào giữa các đồng tu với nhau. Nếu không cựu thế lực có thể tận dụng những sơ hở của chúng ta.

Tôi nhớ tới lời Sư phụ trong bài thơ “Đăng Thái Sơn”, Hồng Ngâm:

“Hằng tâm cử túc vạn cân thối,

Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước;”

Tạm dịch

“Tâm vững cất bước chân nặng nặng, Tinh tấn nhẫn khổ bỏ chấp trước;”

Tôi hướng nội sâu và tu luyện bền bỉ. Tôi biết rằng tiêu nghiệp thường là quá trình đau đớn. Vài ngày sau đó, lời giảng của Sư phụ xuất hiện trước mắt tôi:

“Việc như [Hàn Tín] thì chúng ta không gặp, [nhưng] người tu luyện tại người thường khi chịu khuất nhục, khi chịu tủi nhục, cũng không nhất định là thua kém. Ma sát tâm tính giữa người với người, tôi nói rằng cũng không kém sự việc trên, có [việc] còn hơn cả như thế, cũng rất khó khăn.” (Chuyển Pháp Luân)

Đột nhiên tôi cảm thấy tĩnh tại và nhận ra rằng khổ nạn đó đã giúp mở rộng dung lượng tâm tôi.

Với tâm tính được cải thiện, tôi có thể chia sẻ cùng đồng tu với tâm khoáng đạt. Tôi nhận ra rằng bà chưa bao giờ như tôi từng nghĩ, và điều khó chịu mà tôi từng cảm thấy là do hiểu nhầm của tôi dựa trên chấp trước của mình. Qua sự việc này, cả hai chúng tôi đều từ bi hơn.

Giờ đây tôi cảm thấy khi chúng ta gặp khó khăn vượt qua một khảo nghiệm, chúng ta nên chia sẻ với các đồng tu, bất kể có lúng túng thế nào khi nói về nó. Chỉ cần chúng ta duy trì hướng nội thay vì chỉ nhìn nhận vần đề ở tầng bề mặt, và chừng nào chúng ra nhìn nhận sự việc bằng chính niệm dựa trên Pháp, chúng ta có thể nhìn thấy các chấp trước con người cần phải loại bỏ.

Khi tôi chuẩn bị tới đoạn kết của bài chia sẻ, tôi cảm giác như mình nhìn thấy một ao nước, trong suốt, như tâm thuần tịnh của một người tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/21/341150.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/5/162078.html

Đăng ngày 04-03-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share