Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-12-2016] Pháp Luân Đại Pháp đã bước vào cuộc sống của tôi năm 1997. Cháu trai của tôi đã nói rằng nhiều người trong làng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã trở nên khỏe mạnh. Tôi không tin cháu, nhưng chồng tôi nhất định bảo tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã đi vài trăm dặm để thăm người dì lớn tuổi nhất, một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 15 tháng 7 năm 1997. Bà yêu cầu tôi rửa sạch tay trước khi đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp.

Tôi miễn cưỡng nhận lấy cuốn sách. Tuy nhiên, khi lật mở từng trang, tôi như thể bị sốc điện. Tôi đánh rơi cuốn sách và không dám cầm cuốn sách lên.

“Căn cơ của em khá tốt đấy,” anh họ của tôi nói. “Hãy cầm cuốn sách lên. Em sẽ ổn thôi.”

Tôi cầm cuốn sách lên mà không gặp vấn đề gì và bắt đầu đọc cuốn sách một cách nghiêm túc. Tôi đã nhận thức được rằng Đại Pháp thực sự trân quý. Tôi trở về nhà sau hai ngày, cầm theo một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và một băng nhạc luyện công.

Sức khỏe của tôi lập tức cải thiện trong vòng một tuần. Tuy nhiên vào một buổi tối tôi rất đau bụng. Tôi cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí – người sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã không phải dùng bất kỳ loại thuốc nào.

Sư phụ đã giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Chuyển Pháp Luân)

Không tranh đấu khi giải quyết mâu thuẫn

Để đỡ đần tài chính cho gia đình, tôi chấp nhận một công việc ở một chợ cá. Người ta trả công cho tôi bằng những con cá nhỏ.

Khi tôi nhặt được một nửa túi cá nhỏ, Tam Cô, một thương nhân khác, nắm lấy túi cá của tôi và lớn tiếng rằng tôi đã ăn cắp cá của cô ta. Tôi không muốn tranh đấu, nhưng đã nói với cô ấy rằng nếu cô ấy nhìn xuống đáy túi, cô sẽ nhìn thấy chữ ký tắt của tôi.

Tôi không thể lý luận với cô ta, vì vậy tôi để lại túi đó cho cô ta và lấy ra một túi khác từ trong xe của mình. Một lần nữa, cô ta la lên và buộc tội tôi lấy túi cá của cô ấy. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

 “Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước.” (Chuyển Pháp Luân)

“Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Trên đường trở về nhà, tôi thấy hai túi cá của tôi trên bãi biển. Tôi nhặt lên mà không có thêm bất kỳ vấn đề gì với Tam Cô. Ngay sau khi tâm tính của tôi đã được đề cao, tình hình đã được giải quyết.

Giảng chân tướng cho công an

Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng cộng sản, đã phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Để kích động người dân Trung Quốc, Đảng đã dàn dựng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn và phát sóng liên tục trên truyền hình. Sau đó nhiều học viên đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ khi tôi đang luyện các bài công Pháp, một nhóm công an đột nhập vào nhà tôi. Một trong những viên công an tuyên bố rằng tôi là một điều phối viên và nhà tôi là một điểm tu luyện. Ông ta yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp.

“Tôi đã bị ốm nặng trong suốt 15 năm”, tôi nói. “Thậm chí bệnh viện cũng không thể chữa được cho tôi. Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã khỏi tất cả các bệnh. Tại sao anh lại muốn tôi ngừng tu luyện?”

Viên cảnh sát nói rằng chính phủ đã cấm Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi kiên quyết từ chối từ bỏ tín tâm của mình. Ông ta hỏi xem liệu tôi có thực sự khỏi tất cả các bệnh hay không. Tôi nói với ông ta và những viên công an khác về tiền sử của bệnh chi tiết hơn và rằng tôi đã không tốn một xu nào khi tu luyện Đại Pháp. Các viên công an ra về sau khi nghe câu chuyện của tôi và đề nghị rằng tôi có thể tu luyện lặng lẽ ở nhà.

Sư phụ đã giảng:

“Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi.” (“Nói về Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/articles/2016/12/15/338616.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/1/162024.html
Đăng ngày 4-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share