Bài viết của Mai Ảnh, một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-6-2016] Tôi muốn chia sẻ cùng các bạn đồng tu trải nghiệm gần đây của tôi với hy vọng có thể giúp ích cho những ai đang đối mặt với nghiệp bệnh.

Hàng năm, đơn vị công tác của tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe cho nhân viên. Chồng tôi, cũng làm việc trong cùng đơn vị, khăng khăng rằng tôi phải đi kiểm tra. Tôi không muốn việc này trở thành một trận tranh cãi, do đó tôi đã đồng ý. Tôi được chẩn đoán bị cao huyết áp.

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng đó chính là cựu thế lực đang cố gắng bức hại tôi, sử dụng chồng của tôi để ép tôi phải dùng đến biện pháp y tế để làm rối loạn thân thể mình, thân thể vốn đã được Sư phụ tịnh hóa rồi.

Chồng tôi, là một học giả và một nhà khoa học chuyên nghiên cứu thực nghiệm, đã bị chủ nghĩa vô thần và chủ nghĩa duy vật đầu độc. Khái niệm tu luyện vượt quá sự hiểu biết và chấp nhận của ông ấy.

Đối với cái gọi là cao huyết áp của tôi, tôi biết ông ấy có thể khăng khăng rằng tôi phải tới bệnh viện, do đó tôi đã cố gắng giải thích cho ông bằng ngôn ngữ của người thường để ông có thể hiểu.

Tôi nói: “Ông biết đấy, huyết áp của tôi luôn ổn định. Đó chỉ là vì gần đây thời tiết thất thường, do đó tôi cảm thấy có triệu chứng cảm lạnh, tim của tôi đập hơi nhanh, và huyết áp của tôi trở nên hơi bất thường. Tôi sẽ khỏe lại sau một vài ngày.”

Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con hẳn là có sơ hở lớn mà cựu thế lực đang cố gắng dùi vào. Con sẽ thận trọng hướng nội. Xin Sư phụ giúp con và ngăn cựu thế lực làm điều đó.” Vậy thì tôi đã sai ở đâu?

Tôi nhớ ý niệm đầu tiên của tôi khi nghe tin về kết quả chẩn đoán là cựu thế lực muốn sử dụng chồng tôi để bức hại tôi. Do đó, hẳn là tôi có tâm sợ bị bức hại.

Tôi nhớ lại những năm sau khi nghỉ hưu. Chồng tôi và tôi chuyển tới thành phố này cách nơi làm việc của con trai tôi cả ngàn dặm. Tôi toàn tâm toàn ý tham gia các hạng mục Chính Pháp ở đó.

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng thành phố này vừa lắp đặt một hệ thống giám sát mới mà ở đó những người già, người tàn tật và những người ốm yếu nhận những khoản trợ cấp ít ỏi từ chính phủ bị ép phải ra đường phố làm những việc của gián điệp và những kẻ chỉ điểm. Họ có thể vội vàng theo dõi, nghe ngóng và nghe lén mỗi khi thấy mọi người đứng và nói chuyện.

Ngay lập tức tâm tôi trở nên bất ổn: “Có phải mình tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa không? Mình vừa mất hai năm để thoát khỏi sự kiểm soát chặt chẽ này. Có phải mình được đưa đến một nơi khác nhưng hoàn cảnh thì tương tự không?“

Tôi có thể nhận ra cựu thế lực đang ghi chép lại tâm sợ hãi này như thế nào: “Vì ngươi nghĩ rằng ngươi vừa được đến một nơi an toàn, ngươi sợ bị bức hại. Thế thì chúng ta sẽ để những người xung quanh ngươi bức hại ngươi và thậm chí lấy đi sinh mệnh của ngươi!”

Chồng tôi thông báo với tất cả mọi người trong gia đình về bệnh cao huyết áp của tôi. Một em gái của tôi là học viên từ năm 2000. Tôi muốn nhờ cô ấy giúp đỡ.

Nhưng em tôi đã la mắng tôi qua điện thoại, nói: “Chị sợ chồng của chị. Điều này nhắm vào tâm sợ hãi của chị. Em sẽ không giúp chị. Đây là điều chị phải tự mình giải quyết. Người khác không làm gì được cho chị trong hoàn cảnh này.”

Khi đặt điện thoại xuống, tâm tôi rất hỗn loạn. Tôi cảm thấy khó chịu với em gái vì em tôi là người hiểu rõ rằng trong nhiều năm qua tôi đã cố gắng để vượt qua nỗi sợ chồng mình.

Tôi nhớ em tôi đã nói với tôi rằng: “Chị à, thực ra chị không sợ chồng của chị. Năm 2000, khi tà Đảng bức hại Pháp Luân Công tàn bạo, chị đã một mình đến Quảng trường Thiên An Môn bất chấp sự phản đối kịch liệt của chồng chị. Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nghe tin chị bị bắt, vì tất cả đều biết chị luôn là một người nhút nhát và ngoan ngoãn nghe lời chồng.

“Sau đó chị kiên định tu luyện Pháp Luân Công dù phải chịu bao nhiêu áp lực, đe dọa từ chồng, gia đình và chính quyền. Chị từ chối thỏa hiệp. Chị không làm việc có lỗi với Pháp Luân Công. Chị không viết cũng không ký cam kết đảm bảo chị sẽ không tiếp tục tu luyện nữa.

“Chị đã dám không nghe theo lời chồng. Chị hoàn toàn bỏ qua việc chị đang làm ảnh hưởng đến địa vị và danh tiếng của chồng chị, một lãnh đạo cấp cao đang phụ trách một dự án nghiên cứu quốc gia quan trọng trong đơn vị công tác của ông ấy. Chị có làm tất cả những điều ấy không nếu như chị thực sự sợ chồng mình?”

Em tôi nói đúng. Không phải tôi đang sợ chồng mình mà là sợ những kiến thức khoa học và học thuyết vô thần phi lý được xã hội người thường ngưỡng mộ và tôn sùng tràn ngập trong đầu ông ấy.

Kể từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân, tôi đã vô thức để cách suy nghĩ của ông ấy kiểm soát bản thân mình. Thời gian đó, mỗi ngày tôi đều bị công kích bởi rất nhiều câu hỏi về những điều rất nhỏ nhặt mà dường như ông ấy đột nhiên nghĩ ra và hỏi.

Ông ấy có thể hỏi:

“Hôm nay bà đã đi mua hàng tạp hóa lâu hơn thường ngày 10 phút. Bà đã ở đâu vậy?”

“Tôi thấy một cây bút ở trên bàn ăn. Bà đã viết cái gì vậy?”

“Có một vết xước trên mu bàn tay của bà. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Nhìn bà có vẻ thất thần. Bà đang nghĩ điều gì vậy?”

Tất cả những câu hỏi nhàm chán ấy xem ra có vẻ bình thường, nhưng tần suất xuất hiện và sự lặp đi lặp lại của chúng đã trở thành một vấn đề đối với tôi.

Trong những năm đầu của cuộc sống hôn nhân, chồng tôi cũng trở thành nạn nhân của những câu hỏi ám ảnh của bản thân ông ấy. Ông ấy thậm chí còn gặp những người hàng xóm để tìm câu trả lời, gây ra những sự phiền phức không đáng có, nhưng không ai có thể góp ý cho ông ấy về cách hành xử này.

Cuối cùng, sự bất ổn về tinh thần biểu hiện ra thành những vấn đề sức khỏe. Ông ấy bị đau bụng, co giật và thậm chí co thắt nghiêm trọng và đau đớn khắp cả cơ thể.

Để duy trì cái vẻ bề ngoài bình yên và hòa thuận, dần dần tôi đã vứt bỏ cuộc sống riêng của mình, quên đi những nhu cầu của bản thân, đánh mất không gian cá nhân và cắt đứt tất cả các mối quan hệ xã hội.

Mỗi ngày tôi đều lo lắng dự đoán xem ông ấy muốn hỏi gì, rồi chuẩn bị tinh thần để đưa ra những câu trả lời vừa lòng chồng tôi, từ đó khiến bản thân tôi trở thành một trường hợp của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trong mấy chục năm của cuộc sống hôn nhân, trạng thái ám ảnh cưỡng chế này đã thấm sâu vào xương tủy và tiềm thức của tôi, do đó, mặc dù đã rất nỗ lực sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi vẫn không thể giải thoát bản thân ra khỏi vũng lầy và chướng ngại tinh thần này.

Ngay lập tức, tôi gửi một tin nhắn cảm ơn cho em gái tôi. Em tôi nhắn lại ngay: “Chị à, em tin chị sẽ làm điều đúng đắn!”

Những lời của cô ấy đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh to lớn. Tôi nhận ra rằng chúng ta cần đến thể ngộ, sự khuyến khích và ủng hộ kịp thời của các bạn đồng tu nhiều như thế nào. Tôi cũng nhận ra rằng nếu chúng ta hướng nội để tìm ra những chấp trước và chân chính nỗ lực để loại trừ chúng, tà ác sẽ không thể kiểm soát chúng ta, và Sư phụ cũng không cho phép chúng kiểm soát.

Tôi trấn tĩnh và chính lại bản thân. Tôi phát chính niệm: “Ta là đệ tử của Sư phụ, một đệ tử Đại Pháp. Ta ở đây để trợ Sư Chính Pháp. Ta sẽ chỉ bước đi trên con đường Sư phụ đã an bài cho ta. Không ai có thể kiểm soát ta. Ta sẽ không cho phép người thường sai khiến hay quản việc của ta. Ta cũng sẽ đảm bảo rằng những người thường sẽ không phạm tội với Đại Pháp chỉ vì những sơ hở và thiếu sót của ta…” Tôi thực tâm xin Sư phụ hỗ trợ và giúp đỡ.

Những ngày sau, chồng tôi không còn cằn nhằn với tôi về vấn đề huyết áp ấy nữa. Ông sẵn lòng chấp nhận lý luận của tôi rằng tôi chỉ bị các triệu chứng cảm lạnh do thời tiết biến đổi thất thường.

Sự sẵn lòng chấp nhận của ông ấy xuất phát từ thực tế rằng ông ấy cũng bị bệnh cao huyết áp trong nhiều năm và ông ấy có thói quen kiểm tra huyết áp hàng ngày, và ông ấy cũng biết rằng ông ấy sẽ có huyết áp cao hơn khi bị cảm lạnh.

Tôi vừa lên kế hoạch đi thăm con trai. Trước ngày đi, chồng tôi đưa tôi tới bệnh viện để tìm gặp một chuyên gia, sau khi đo huyết áp của tôi, cô ấy lo lắng.

Cô ấy quả quyết: “Bà không thể đi máy bay trong tình trạng huyết áp cao thế này. Bà nên hủy bỏ chuyến đi.”

Do đó, chồng tôi nói với tôi: “Bà nên nghe lời của chuyên gia. Ở nhà và điều trị.” Tôi xoa dịu ông ấy: “Chẳng phải có một bệnh viện nổi tiếng ở nơi con trai chúng ta sống hay sao? Tôi có thể đi đến đó điều trị. Ở đó, họ có trang thiết bị tốt hơn.”

Bởi vậy, chồng tôi đã mua một dụng cụ đo huyết áp và đưa cho tôi trên đường đi. Buổi tối hôm đó, ông ấy gọi điện để hỏi về huyết áp của tôi. Khi nói thật với ông ấy rằng huyết áp là 149:96, ông ấy mới thấy nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, tôi đi xe buýt. Máy điều hòa nhiệt độ để chế độ quạt gió. Tôi bắt đầu lo lắng: “Ở đây lạnh quá. Liệu mình có bị cảm lạnh và tình trạng của mình trở nên tệ hơn, làm tăng huyết áp không?”

Nhưng ngay sau khi suy nghĩ đó nổi lên, tôi biết đó không phải là chính niệm. Ngay lập tức tôi ngừng suy nghĩ đó lại và bắt đầu hướng nội. Ngay sau đó, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn nuôi dưỡng một chấp trước sâu kín: Tôi sợ bị cảm lạnh.

Năm 20 tuổi tôi đã điều trị đau bụng kinh và mất rất nhiều máu do lạm dụng thuốc, dẫn đến cơ thể tôi hoàn toàn kiệt quệ.

Kể từ đó tôi liên tục bị ớn lạnh và rất dễ bị ho, cơn ho có thể kéo dài từ ba đến năm tháng. Tôi cần phải dùng thảo dược Trung y cả năm để duy trì sức khỏe.

Mọi thứ được cải thiện sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, mặc dù tôi vẫn cảm thấy ớn lạnh và thường sẽ mặc nhiều quần áo hơn người khác. Tôi nhìn nhận tình trạng của mình là một khổ nạn mà tôi phải chịu hoặc là nghiệp lực mà tôi phải vượt qua để đề cao tâm tính của mình.

Cùng một lúc, tôi dần nhận ra rằng những tâm chấp trước này mạnh mẽ và sâu kín đến nhường nào. Đó chính là nhờ sự từ bi hồng đại của Sư phụ mà tôi có thể tiếp tục làm ba việc mà không chểnh mảng.

Sau đó trên xe bus, dưới máy điều hòa rất lạnh, tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ: “Ta là viên kim cương được tôi luyện bởi ngọn lửa mãnh liệt. Hãy giải thể tất cả tà ác!” Tôi bảo trì niệm đó cho tới khi xuống xe buýt.

Tối hôm đó, khi tôi nói với chồng tôi tin tốt đẹp rằng huyết áp của tôi đo được là 127:83, ông ấy vô cùng vui mừng và nhẹ nhõm.

Tôi nói qua điện thoại: “Tôi thực sự muốn cảm ơn ông. Ông đã không ép tôi uống thuốc. Tôi cũng muốn cảm ơn ông đã nhiều lần nói với tôi mỗi khi tôi thường xuyên phàn nàn về cái lạnh và sự ẩm ướt rằng tôi có vấn đề về tâm lý. Tôi đã không tin ông. Bây giờ tôi nhận ra rằng ngay từ đầu ông đã đúng. Tôi đặc biệt muốn cảm ơn ông vì sự lo lắng và chăm sóc ông dành cho tôi những năm qua. Thực sự cảm ơn ông!”

Ở đầu dây bên kia, tôi có thể cảm nhận được chồng tôi đang sửng sốt nhưng xúc động sâu sắc. Ông ấy nói sau một hồi lâu im lặng: “Rất nhiều năm tôi chưa từng nghe bà nói những lời như thế này, bằng sự chân thành như vậy.”

Ông ấy nói đúng. Nhiều năm qua, cảm xúc của tôi đối với “sự kiểm soát” của ông ấy là một kiểu oán giận. Tôi đã từng coi bất cứ điều gì ông ấy nói và bất kỳ việc gì ông ấy làm đều là áp lực mà ông ấy cố gắng áp đặt lên tôi.

Bây giờ tôi có thể lùi lại một bước và nhìn nhận sự việc từ quan điểm của ông ấy và nhận ra rằng ông ấy thực sự quan tâm tới sức khỏe của tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Sức mạnh của Thiện thực sự to lớn.” (Pháp Luân Phật Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore) (tạm dịch).

Bây giờ tôi nhận ra nếu chúng ta tu “Thiện”, tâm chúng ta thực sự từ bi thì chúng ta có thể cứu người tốt hơn. Tôi có thể cảm ơn chồng tôi bằng tâm từ bi chân chính và ông ấy có thể cảm nhận được “Thiện” của tôi.

Đối với những bạn đồng tu gặp khó khăn trong vấn đề vượt qua nghiệp bệnh, có lẽ đó là bởi vì bạn chưa thể phát hiện ra những tâm chấp trước đã hằn sâu vào máu thịt trở thành thói quen trong suy nghĩ và hành động.

Có lẽ đã tới lúc kiểm soát chặt chẽ từng cảm xúc và quan niệm không thoái mái của bản thân và xem xét kỹ lưỡng từng cái. Hãy hướng nội sâu hơn nữa và bạn có thể tìm ra những vấn đề dai dẳng này.

Những gì tôi viết là những điều tôi thể ngộ từ trình độ của tôi. Xin hãy chỉ ra những điều còn chưa hợp lý.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/4/329499.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/24/157536.html

Đăng ngày 31-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share