Bài viết của Hiểu Huệ, đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 17-1-2016] Tôi đắc Pháp năm 2004, khi đó tôi mới bước qua tuổi 30. [Ngay khi bắt đầu luyện công], tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng và dồi dào sức sống. Bệnh đau dạ dày, bệnh gan và các vấn đề phụ khoa đều nhanh chóng biến mất.

Sau đây là một số trải nghiệm khi tôi giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp trong những năm qua, và thụ ích mà Đại Pháp đã ban cấp cho tôi.

Tịnh hóa thân thể và đề cao tâm tính

Không bao lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, khắp mặt tôi mọc đầy mụn đỏ, nhìn rất gớm ghiếc. Do đang mở một cửa tiệm thẩm mỹ, nên tôi nghĩ rằng việc sở hữu một làn da đẹp sẽ là yếu tố quan trọng để khách hàng tin tưởng.

Tuy nhiên, bốn nhân viên của tôi đã nghỉ việc. Những mụn đỏ mọc phủ kín mặt tôi và gần như không có ai giúp việc ở tiệm, tôi biết rằng rất khó để có thể duy trì hoạt động của tiệm. Đây là khảo nghiệm xem tôi có tín Pháp không, và những mụn đỏ đó đã nhanh chóng biến mất. Mặc dù rất khó để tôi có thể duy trì việc kinh doanh giống như trước kia, nhưng tín tâm của tôi không bao giờ dao động. Tôi đã dành ra sáu năm cần mẫn làm việc trong tiệm thẩm mỹ của mình, nhưng luôn tâm niệm rằng thà đóng cửa tiệm chứ quyết không bỏ tu luyện.

Tôi quyết định đeo khẩu trang y tế mỗi khi chăm sóc khách hàng, nhưng một hôm, chồng của một khách hàng lâu năm của tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của tôi trước khi tôi kịp đeo khẩu trang.

Vị khách của tôi kể lại cho tôi về phản ứng của chồng cô ấy, và rằng anh ấy không nghĩ rằng tôi đáng tin cậy. Tuy vậy, người phụ nữ ấy vẫn đến tiệm thẩm mỹ của tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi cần giảng chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại cho cô ấy, và không có gì phải sợ.

Tôi tháo khẩu trang ra và nói: “Mặt của tôi đang bài độc tố, nhưng chỉ tạm thời thôi. Sau khi nó thải hết là lại ổn thôi.” Sau đó tôi giảng chân tướng và sự kỳ diệu của Đại Pháp với cô ấy. Cuối cùng, khi cô ấy thấy những mụn đỏ trên mặt tôi biến mất, cô ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Nhưng thời điểm khó khăn nhất mà tôi phải vượt qua sợ hãi chính là khi người họ hàng mời tôi đến nhà dùng bữa. Chồng tôi rất ưa thể diện, nên anh nói với tôi: “Hãy nhìn mặt em xem, bản thân còn không thể chăm sóc cho tốt, thì làm sao người khác có thể tin tưởng em được?”

Tôi đã nghĩ rằng anh ấy cư xử không công bằng với tôi. Anh ấy từng bị kết án tù vì ẩu đả vào năm 1999. Mẹ chồng tôi đã rất lo lắng vì sợ tôi sẽ ly dị anh ấy. Tôi nói với bà rằng tôi sẽ không làm vậy, và tôi vẫn tiếp tục kinh doanh tiệm thẩm mỹ để chăm lo cho cuộc sống của gia đình chúng tôi.

Tôi hiểu rằng tôi gặp khổ nạn này là bởi tôi phải hoàn trả nghiệp lực. Bởi vậy, tôi đã dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Khi cảm thấy tiến bước trên con đường tu luyện quá đỗi khó khăn, tôi liền nhẩm đọc một đoạn thơ của Sư phụ:

”Quan quan đô đắc sấm
Xứ xứ đô thị ma
Bách khổ nhất tề giáng
Khán kỳ như hà hoạt” (Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Cửa nào cũng phải qua
Chỗ nào cũng là ma
Trăm khổ cùng giáng xuống
Xem sẽ sống ra sao” (Khổ về tâm chí, Hồng Ngâm)

Tôi có nhiều chấp trước cần phải bỏ đi. Chẳng hạn như khi tôi buông bỏ tâm danh lợi, việc kinh doanh của tôi trở nên tốt hơn, và tôi lại mở một cơ sở lớn hơn.

Giảng chân tướng Đại Pháp với mọi người khi tham gia một khóa đào tạo

Do tính chất công việc nên tôi thường hay gặp nhiều người. Mặc dù Pháp Luân Đại Pháp đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại, nhưng tôi không hề sợ hãi khi nói về pháp môn. Tôi thường tự nhủ với bản thân rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, và rằng nếu mình suy nghĩ cho người khác và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, thì người khác sẽ biết rằng mình là người tốt và tin tưởng mình. Khi người khác càng tin tưởng tôi thì tôi càng dễ dàng giảng chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại cho họ.

Một lần, tôi tham dự khóa đào tạo ở ngoài thị trấn, một phụ nữ cùng đồng nghiệp của cô ở tỉnh Tứ Xuyên đã ở chung phòng khách sạn với tôi. Khi tôi quay trở về phòng sau buổi họp, tôi nhận thấy căn phòng tràn ngập khói thuốc lá. Tôi ngay lập tức đánh giá con người cô ấy, và nghĩ rằng cô ấy chắc chắn không phải là một người tốt. Sau đó tôi lạnh nhạt với cô ấy. Nhưng cô ấy lại cư xử rất tốt với tôi và cô ấy mời tôi hút thuốc.

Tôi giải thích với cô ấy rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi không hút thuốc. Cô ấy nói với đồng nghiệp của cô ấy rằng: “Chị thấy chưa, tôi nói với chị rằng cô ấy không phải là người bình thường đâu.”

“Làm thế nào để tôi có thể học môn này?” cô ấy hỏi. “Nó có dễ không? Hãy dạy tôi nhé!” Hóa ra là cô ấy muốn học Pháp Luân Đại Pháp mà không biết phải làm thế nào để có thể học được. Bởi vậy, tôi đã dạy cô ấy các bài công pháp và giúp cô ấy thoái ĐCSTQ.

Ban đầu tôi có thái độ lạnh nhạt với cô ấy khi biết cô ấy hút thuốc, nhưng sự thực là cô ấy rất tử tế và chỉ đang chờ tôi đến giúp cô ấy học Pháp Luân Đại Pháp và thoái ĐCSTQ. Tôi nhận ra rằng thói quen phán xét người khác là không đúng và tôi cần phải bỏ đi chủng tâm này.

Tại một khóa đào tạo khác, vợ của một thẩm phán đã ở chung phòng khách sạn với tôi. Trong khi cô ấy ngồi trên giường và đọc tài liệu đào tạo, tôi bắt đầu luyện tĩnh công. Sau 10 phút chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi phải ngừng luyện và trả lời cuộc gọi. Sau đó cô ấy hỏi tôi rằng tôi đang thiền định môn gì. Tôi nói với cô ấy rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp và giải thích với cô ấy rằng Đại Pháp không hề giống những gì mà [ĐCSTQ] đã tuyên truyền. Cô ấy nói rằng cô ấy tin tôi bởi cô ấy thấy tôi rất tĩnh tại khi luyện bài công pháp đó.

Trong thời gian của khóa đào tạo, một trong số các giảng viên muốn các học viên trả thêm 3.000 nhân dân tệ để ông ấy dạy cho mọi người một môn khí công. Ông ấy nói rằng ông ấy đã được chữa khỏi bệnh nhờ tập môn khí công đó.

Một trong số những người theo ông ta tập vặn vẹo giãy dụa cơ thể giống như một con rắn và một người khác thì nhảy chồm chồm như một con ếch, [các kiểu tư thế đều có]. Tôi biết rằng những người này đã bị phụ thể nhập, nên tôi xin Sư phụ bảo hộ tôi. Tôi liền rời khỏi nơi đó.

Sau đó tôi hỏi một vài người học viên học theo ông ta rằng họ có nhận thức được là họ đang làm gì không. Họ đều thừa nhận rằng họ không biết rõ về nó. Một người trong số họ nói thêm rằng cô ấy biết những gì đang xảy ra, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.

Sư phụ giảng:

”Có không ít người vì bản thân tâm mình không chính, chiêu mời những phụ thể. Chủ ý thức của mình không khống chế được bản thân mình, lại còn tưởng đó là công.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với vợ của vị thẩm phán đó rằng cô không nên học cái thứ đó; rằng nó chỉ hại người và lừa họ để lấy tiền mà thôi. Chúng tôi trở thành bạn của nhau sau chuyến đi đó và cô ấy đã thoái ĐCSTQ.

Không bỏ lỡ dù chỉ một người

Tôi từng rất cố gắng tìm cách chuyển nhượng tiệm thẩm mỹ của mình nhưng không thành. Sau này tôi mới tìm ra nguyên nhân: Nơi này vẫn còn nhiều chúng sinh đang đợi để được cứu.

Nhiều người làm ăn kinh doanh đến tiệm thẩm mỹ đã trở thành bạn bè của tôi, và nhiều người trong số họ đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Một người nói với tôi rằng cô ấy đã đến nhiều tiệm thẩm mỹ, nhưng cô ấy cảm thấy tiệm của tôi có trường năng lượng tốt nhất.

Có lần, một người khách đến nói chuyện với tôi tại nhà tôi. Cô ấy kể cho tôi nghe rằng cô ấy đang mang thai lần hai, và lần đầu cô ấy bị hư thai phải bỏ. Cô ấy hy vọng rằng lần này sẽ thuận buồm xuôi gió. Tôi nói với cô ấy hãy tin vào Đại Pháp, khẳng định cô ấy sẽ bình an. Tôi mở đĩa DVD giới thiệu Đại Pháp cho cô ấy xem. Sau khi xem xong, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy vừa thấy Sư phụ từ trên lầu xuống và mỉm cười.

Cô ấy rất hạnh phúc, và sau đó sinh hạ một bé gái khỏe mạnh. Và cô ấy đã hỏi xin một cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Một hôm, một nhân viên bán hàng đến tiệm thẩm mỹ của tôi. Tôi nói chuyện với anh ấy một hồi lâu. Khi anh ấy sắp rời đi, anh ấy quay lại và nhìn tôi. Tôi giật mình khi nhìn vào mắt anh ấy. Dường như anh ấy đang cầu xin tôi làm cho anh ấy một việc gì đó. Sau khi anh ấy rời đi tôi phát chính niệm, và tôi nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu: “Vương của tôi, Chủ của tôi, hãy nhanh nhanh cứu tôi, hãy nhanh nhanh cứu tôi!” Dường như âm thanh vang vọng đó là giọng nói của người nhân viên bán hàng đó.

Giọng nói đó vẫn lặp lại và vài lần sau còn to hơn trong khi tôi thiền đả tọa vào tối ngày hôm đó. Tôi không thể tĩnh tâm. Tôi trả lời: “Được rồi, được rồi, tôi nhất định sẽ cứu bạn, nhưng đừng can nhiễu tôi luyện công.” Tiếng nói đó liền ngưng lại.

Ngày hôm sau tôi gọi điện cho người đàn ông đó và hẹn gặp anh ấy. Chúng tôi chuyện trò và tôi nói với anh ấy về Đại Pháp và hỏi anh ấy rằng anh ấy có muốn thoái xuất khỏi đảng không. Anh ấy đồng ý thoái.

Chúng sinh đang háo hức chờ đệ tử Đại Pháp đến cứu họ. Tôi giảng chân tướng Đại Pháp với khách hàng trong khi làm việc, và một số người đồng ý thoái ĐCSTQ. Một số người đã nghe tôi nói về Đại Pháp trong sáu năm. Một giám đốc doanh nghiệp thậm chí còn nói với tôi: “Chị thành tâm muốn cứu chúng tôi. Chị đang làm một điều thật vĩ đại.”


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/1/17/322337.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/7/155158.html

Đăng ngày 6-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share